Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Cửa sổ tâm hồn

Không một mình không có nghĩa là hết cô đơn

Đăng lúc 11:58 ngày 23/08/2013

Tôi nghĩ bản thân mình đã quá dựa dẫm vào người khác. Để rồi khi anh ấy không ở cạnh, thế giới của mình lại chao đảo không ngừng.


 
Tôi thấy hơi buồn vì nhận ra mình đã giết chết tuổi trẻ vào  lúc thời tiết đẹp đẽ tuyệt vời như thế này.
 
Đã lâu không dành thời gian thay một bộ đồ rất đẹp, rồi đi một mình quãng đường 15 km mất đến gần một tiếng đồng hồ. Phung phí thời gian chỉ để làm mình vui vẻ. Chẳng cần đoái hoài đến ai. Yên lặng đọc sách, hoặc gục đầu ngủ vùi. Và những lúc lười biếng tĩnh lặng như vậy, câu chữ sẽ nảy sinh. Như ném một nắm hạt giống vào cánh đồng bát ngát, ngày hôm sau đã trổ những đóa hoa rực rỡ như nắng mai.
 
Hiện tại, tôi dành nửa ngày chỉ để ngủ. Thức dậy loanh quanh làm vài việc, rồi lại ngủ vùi. Đầu óc luôn trống rỗng. Hoặc chờ đợi cả ngày dài một cái tin nhắn uể oải không chịu đến. Rồi lại hành hạ bản thân, giận dỗi, làm mọi việc ngốc nghếch điên rồ bát nháo.
 
 
 
Tôi không bao giờ hối hận, nhưng có đôi lúc tôi tiếc những ngày xưa. Tháng ngày ngẩn người sơn móng chân màu đỏ rực ngoài hiên nhà, tự mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra hạnh phúc hay không đều là sự thỏa mãn bản thân mình. Vậy nên có đôi lúc nó chẳng cần liên quan đến ai.
 
Việc có người ở cạnh rất tuyệt vời. Nhưng đôi lúc mở mắt, thấy chỗ kế bên trống không, còn điện thoại vẫn im lìm, trong lòng buồn đến muốn rơi nước mắt.
 
Không phải cứ không ở một mình sẽ hết cô đơn.
 
Tôi thấy mình giống như một tiểu hành tinh luôn quay quanh anh ấy. Giống như mặt trăng quay quanh trái đất mà quên mất việc phải tự quay quanh mình. Đứng nấu cơm cũng nghĩ đến rằng anh ấy có thích món này không, mua một chiếc váy mới cũng tự hỏi không biết anh ấy sẽ thích màu xanh hay trắng. Thế nên đôi lúc quên mất bản thân thực sự thích gì, và muốn gì.
Có những khoảnh khắc tôi mong nó trở thành vĩnh cửu. Giống như việc tỉnh giấc trong lòng anh ấy vào một chiều mưa. Nhưng khi nó biết nó chỉ là thời khắc, tôi thấy tình cảm mong manh như những giọt sương sớm ngoài kia, không biết bao giờ nó sẽ tan biến. Trong lòng lại ngập tràn bất an.
 
Có những nỗi buồn của tôi, anh ấy không nhìn thấu. Vì tôi đã mặc định anh ấy là người tôi tin tưởng nhất thế gian này. Thế nên đổi lại là thất vọng não nề. Chúng tôi vẫn chỉ là những cá thể xa lạ, dù đã gần gũi đến đâu.
 
Tôi muốn anh ấy thấu hiểu tôi. Nhưng đôi lúc im lặng quá lâu khiến chúng tôi mất đi kết nối. Tôi đã tưởng rằng từ khi tìm thấy anh ấy tôi sẽ không bao giờ còn thấy cô đơn nữa, nhưng nhiều đêm, tôi thấy trái tim mình lạnh buốt như thể bị dìm xuống đại dương sâu thẳm.
 
Không phải cứ không ở một mình sẽ hết cô đơn.
 
Sưu tầm



Qua Tang Online