Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Truyện ngắn

Đừng thích em!

Đăng lúc 14:42 ngày 14/04/2014

  "Đã bảo là không được thích em nghe chưa? Anh mà thích em là em tuyệt giao với anh đấy!"


 

 "Đã bảo là không được thích em nghe chưa? Anh mà thích em là em tuyệt giao với anh đấy!"

Tối tháng 6 nhiều gió, lạnh tanh.

Nó nhởn nhơ mặc quần áo phong phanh cưỡi em Little Cub lượn lờ tìm quán ăn vặt. Đang phỡn vì thấy xe đẩy của bác hủ tiếu gõ thân thương ở ngay khúc quanh thì tự dưng một anh cưỡi tay ga xé gió lao ra từ trong ngõ. Kết quả tất yếu của phép cộng giữa một đứa lơ mơ và một đứa chạy ẩu là cả hai bị xòe. Xòe bung bét.

Nó đang đói lại còn ngã đau nên điên tiết lên, ngồi bệt giữa đường nói đểu

- Này, mắt gắn đằng đít hay táo bón chưa giải quyết được mà gấp thế?

- À, xin lỗi! Mơ khách đường xa, khách đường xa. Áo em trắng quá nhìn không ra...! Có sao không?

Anh "tay ga" nhăn nhở đứng dậy, dựng cả hai chiếc xe lên rồi chạy đến "phân bua" và hỏi thăm nó.

Nó vừa khởi động lại xe vừa tru tréo, khổ nổi em Cub rú lên một tiếng rồi "ngất" luôn, đề cũng không được mà đạp cũng không xong.

- Thì anh cứ thử bán mặt cho đất bán mông cho trời, mình rời khỏi xe, té xuống đường nhựa cứng xem có sao không? Hỏi thừa

- Vậy... anh đưa em đến bệnh viện nhé.. lỡ có chấn thương gì gì thì...

- Đến bệnh viện tìm bố anh ở đấy chắc? Tôi khỏe như trâu sống lâu như rùa, đừng có ở đấy mà trù ẻo nhé!

- Nhưng mà máu... Má..u kìa...

Nó rủa thầm trong lòng ''Ơ hờ, vừa nãy đọc thơ Hàn Mặc Tử còn trơn tru lắm mà, sao bây giờ lắp bắp thế kia?", xong là nó đưa tay lên sờ sờ cái trán vừa ngã đập xuống đường, đúng là ướt ướt dính dính thật.

- Máu của tôi chứ có phải của anh đâu?... À này, đừng bảo là anh sợ máu nhé?

- Ế... Làm gì có!!!

- Không có sao lắp bắp thế kia?

- Thì...thì lo thôi! Lỡ mà em bị chấn thương sọ não hay ngơ ngơ lẩn thẩn gì đấy không phải anh chịu trách nhiệm chăm em cả đời à? Đi, đến bệnh viện đi!

- Bệnh viện cái bíp gì, dắt xe tôi lại chỗ bác hủ tiếu gõ còn có nghĩa hơn đấy!

Thế là nó đứng dậy, dựng con tay ga chưa rút chìa lên, bóp thắng rồ ga vọt thẳng đến góc đường bốc khói nghi ngút, để lại tên con trai ì ạch dắt chiếc Cub gãy kính chiếu hậu đi bộ tò tò đằng sau.

- Bác ơi, một mì 2 vắt, để hoành thánh với cả bò viên thôi nhé, bỏ chân giò vào là bác ăn luôn đấy!

Nó cười tít mắt với bác chủ quán bụng phệ, vừa lấy giấy lau máu vừa gọi món, xong lại trừng mắt với tên con trai đang nhăn nhó đi lại:

- Chân có tật à? Sao đi chậm thế? Dắt lên lề đi chứ! Đứng mãi ở đấy chắc?

- Nhưng... nhưng mà...

- Nhưng cái khỉ gì? Anh tông tôi toét đầu chảy máu xong định phủi mông bỏ đi à?

- Ơ đâu có... Nhưng mà anh có việc gấp...

- Gấp?

- Ừ, đón mẹ đi tập tạ rồi lại đón cha đi làm nail, xong còn phải đưa ông ngoại đi bơi và bà nội đi chơi sở thú, có phải gấp lắm không?? Đùa tí thôi, anh đi ăn khuya, hềhề…

Bác chủ quán bụng phệ từ đầu đến giờ vẫn cắm mặt vào nồi nước dùng tự dưng ngẩng đầu xen ngang:

- Thằng kia, gió lắm rồi đấy! Ăn gì thì kêu đi, ở đấy chém gió bác gõ cho vêu mồm bây giờ!

- À, bác cho con một hủ tiếu để đầy đủ nhé, nhưng mà đừng để hủ tiếu, để mì gói thôi, hêhê!

- Mày giỡn mặt à? Có tin là một muôi của bác là mặt mày một phát lật ra sau luôn không?

- Ấy, đừng manh động chứ! Bác cho con một mì đừng để bò. Nhé nhé bác nhé! Khuyến mãi thêm mấy viên hoành thánh cũng được, con là con không ngại đâu!

Bác chủ quán cười tít mắt, cắm mặt vào bếp một lúc thì bưng ra hai cái bát bốc khói nghi ngút.

Nó hớn hở lấy lọ ớt khô nêm vào hẳn 2 muỗng, cả bát mì đỏ tươi một màu ớt rồi mới cắm đầu vào ăn, được một lúc thì tên con trai hết nhịn được ngẩng lên hỏi nó:

- Này, em không thấy đau à?

- Đau gì? Đói không thấy đói thì thôi...

- Chảy máu thế kia mà không đau... Hay mất nhiều máu quá đâm ra bị sảng rồi?

- Sao anh thích lèm bèm lải nhải thế? Đã bảo không đau là không đau mà, phiền phức!

Nó gắp một đũa mì đầy ớt nhét hẳn vào mồm tên kia

- Ăn đi, nói ít lại một tí!

Thằng bé ho sằng sặc, mắt mũi đầy nước vì không chịu được cay, phun hết mì ra rồi ngồi thè lưỡi thở dốc.

- Sao em thô bạo như Trần Hưng Đạo thế?

- Sao anh nói nhiều như Thúy Kiều thế?

- Sao em thích cãi như Từ Hải thế?

- Sao anh hay cùn kiểu Phan Đình Phùng thế?

- Sao em... sao em...

- Sao em cái gì??? Không bật được nữa thì im và ăn đi! Không ăn cũng phải để người khác ăn với chứ, nói mãi không thấy phí clo à?

Anh "tay ga" đành cúi đầu ăn tiếp. Được một tí thì lại không nhịn được, ngẩng đầu lên hỏi lần nữa:

- Này, thế tí nữa làm sao em về?

- Thì vứt xe ở đây, anh đưa tôi về. Sáng mai ra dắt xe đi sửa chứ làm sao? Chả nhẽ đi xe căng hải lốp tổ ong về à?

- Ơ...

- Ơ cái gì? Không muốn chở tôi về thì đi bộ ra đầu đường đón taxi vào đây cho tôi đi về. Chọn đi!

- Ờ thì đưa về...

Cuộc nói chuyện lại lần nữa đi vào ngõ cụt. Lần này thì không ai ngẩng lên nữa, "tập trung vào chuyên môn" cho đến lúc tính tiền.

Bác chủ quán bụng phệ đang lầm bầm tính nhẩm thì điện thoại của nó tru tréo lên cái thứ nhạc chuông quái gở mà hễ cứ vang lên là gây chú ý - phần dạo đầu của Who's laughing now.

Tiếng phụ nữ lanh lảnh vang ra từ loa điện thoại

"Lâm à? Mẹ đây!"

"Mẹ à? Lâm đây!"

"Lâm troll mẹ à?"

"Mẹ troll Lâm à?"

"Ở đâu đấy? Về nhà ngay!"

"Xòe xe rồi mẹ ơi, huhu"

"Xòe xe á? Mày chạy ngu thì cho mày chết. Xòe mà còn trả treo được thì hẳn là không sao. Đi vềềềề!"

Mẹ nó bỏ lại một tràng như thế rồi cúp máy. Mặt nó tiu nghỉu như cọng bún thiu:

- Ngồi thừ ra đấy làm gì? Đi về!

- Chưa tính tiền thì làm sao về?

- Thì tính nhanh nhanh đi còn về!

- Nhưng mà bác í vẫn đang tính...

- Tính cái bíp nhá, ông í trolling in the deep đấy. Một bát 12 thì 2 bát 24 chứ bao nhiêu mà tính? Thế mà cũng ngu ngồi đấy đợi tính. Bác béo, bây giờ có lấy tiền không? Không lấy quịt luôn nhé!

Nó dúi tờ polyme hồng hồng vào tay bác chủ quán rồi lôi tên con trai ra xe, chưa vừa lòng, nó còn với lại:

- Bác giữ xe hộ cháu nhé, 16 nghìn tiền dư xem như phí giữ xe đi! 7h sáng mai cháu ra lấy!

Sau đó mới chịu leo lên xe đi về.

- Nhà ở chỗ nào đấy?

- Ngược hướng vừa nãy xòe xe

- Ai mà không biết, cơ mà ở đoạn nào?

- Đường abc, ngõ xyz, số nhà 123

Chỉ đợi có thế, tên con trai rồ ga, bóp thắng. Con tay ga lao vút đi, mất hút như sương khói.

Về đến cổng, mẹ nó đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, chân mày nhướn lên đầy "thách thức". Nó nhăn nhở xáp lại:

- Chào mẹ, Lâm đây!

- Chào Lâm, mẹ đây!

- Lâm vào nhà nhé?

- Đứng lại đó, chiếc cub đâu?

- Xòe xong không nổ máy, "ẻm" đã được đưa về nơi an nghỉ cuối cùng rồi, hìhì...

Tên con trai vẫn dừng xe trước cổng nghe hai mẹ con nói chuyện mà cười tươi như nắng. Nó quay sang lườm anh:

- Còn không đi về đi? Ở đó cười cái gì?

- Ơ, anh này là anh nào đây? Người yêu mày à Lâmmmm?

- A, không phải! Mẹ biết con vẫn ế mà! Thằng điên làm con bị xòe xe đấy. Mẹ nhìn trán con đi, toét cả da đầu rồi này! Hiuhiu

- Mày chạy ẩu thì có chứ ai làm mày xòe? Người ta tốt bụng đưa mày về không cảm ơn thì thôi còn ở đấy...

- Sao mẹ biết tại con chạy ẩu? Con mẹ mà mẹ chẳng bênh toàn đi bênh vực người ngoài là sao? Còn anh nữa, chim cút đi, đợi tôi "thỉnh" anh về à?

- Xe mày mua hai tháng đã mòn cả bánh trước lẫn bánh sau, ba tháng đã phải đi thay thắng mới, chả phải do chạy ẩu thắng gấp mà ra à?

- Thôi thưa bác con về!

- Ừ về đi, cảm ơn con đưa nó về nhé!

Về đến nhà, anh lắc đầu cười khẽ "Bé à, để lại ấn tượng quá sâu đối với người khác chỉ trong một lần gặp là không tốt!"

* * *

Sáng hôm sau, nó vừa lạch cạch mở cửa định đi sửa xe thì đã thấy anh dựng xe ngồi ngay trước cổng cười tươi như nắng.

- Ơ đến đây làm gì?

- Đưa em đi sửa xe

- Cái đấy là tự anh đeo gông vào cổ chuốc khổ vào thân chứ tôi không ép nhé!

- Rồi rồi, là anh tình nguyện, được chưa?

Anh vừa dứt câu thì nó chạy mất dạng vào nhà, 1 phút 30 giây sau lại bước ra cùng cái mũ bảo hiểm.

Đến quán hủ tiếu gõ lấy xe, dắt lại tiệm sửa xe gần đấy xong, anh quay sang hỏi nó:

- Có muốn không phải trả tiền sửa xe không?

- Không trả thì lấy xe bằng niềm tin à?

- Thì anh trả! Đá số đây, bao giờ lấy xe anh trả tiền

- Nhớ nhé nhớ nhé! 09xxxxxxxx, anh mà quịt í, thì đừng hòng yên thân!

- Vầng. Thế bây giờ đã đi về được chưa?

- Về thôi về thôiiiiii, ở đây hít mùi xăng dầu hẳn là bổ phổi lắm lắm.

Thế là lạch cạch đi về. Có số điện thoại rồi là phải la liếm ngay, từ chiều hôm đó ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi han bắt chuyện đủ kiểu, thế là dần dần cũng có tí gọi là "tình thương mến thương"

Một buổi sáng của 3 hôm sau…

"Con nợ" is calling…

"Alô! Ai đấy?"

"Anh đây"

"Chả quen anh nào tên Đây!"

"Anh hôm trước tông xe đây!"

"À ra là... Á! Chết rồi!"

"Sao đấy? Bị gì đấy? Có chuyện gì rồi?"

"À không, không có gì! Mất điện - hết pin - thèm chút gió. Điện thì chưa có gió đâu ra?"

"Thế túm lại là cúp điện à?"

"Đấy, là nó đấy!"

"Thế đi chơi không? Anh sang đón"

"Đón đi đón đi! Đi ngay và luôn đây!"

Thế là 5 phút sau anh sang đón nó thật.

- Này, anh là siêu nhân hay superman chíp đỏ mà nhanh thế?

- À đâu, anh ra cafe ngồi. Bây giờ đi đâu?

- Mình ra chợ đi!

- Ra chợ làm gì?

- Ra chợ mua trái cây về ăn chứ làm gì! Thế bây giờ có đi không?

- Đi thì đi...

* * *

10 phút sau, tại khu bán trái cây chợ A.

- Cái này bao nhiêu một ký bác êi?

- 30 nghìn!

- Đắt thế? 3 ký 100 nghìn thôi!

Bà bán trái cây nhìn nó trân trối, anh thì cười như đười ươi nhập làm nó ngơ ngác

- Gì đấy?

- Em thông minh nhỉ? 1 ký 30 nghìn không muốn, muốn 3 ký 100 nghìn. Ngày xưa lúc em học cửu chương 3 cô giáo em nghỉ dạy sinh em bé à mà bây giờ em dở dở ương ương thế?

- Ơ có vấn đề gì à?

- 30 x 3 = 90, 90 nghìn không muốn lại còn đi trả giá ngược là như nào?

Bây giờ nó mới nhận ra cái sai lầm to lớn của bản thân. Ngượng quá hóa tủi, nó quyết tâm im thin thít luôn, không mở miệng ẩu tả nữa. Tả sơ qua cuộc nói chuyện sau đó của 2 người như thế này:

- Ăn kiwi không?

- Ăn

- Nửa cân nhé?

- Ờ!

- Ăn dâu tây không?

- Ăn

- Nửa cân nhé?

- Ờ!

- Còn ăn gì nữa không?

- Không

- Sao không nói gì nữa thế? Không trả giá nữa à?

- Sao anh phiền thế? Im đi! Không thích thì không nói...

Thế là im luôn, không ai nói với ai câu nào nữa. Đi về.

Về đến nhà thì điện cũng đã về bản, nhìn lỉnh kỉnh 3 4 túi trái cây mà nó sắp phát điên lên vì quê và vì tức. Xong lại sực nhớ ra cả đống trái cây này toàn do anh rút ví thì nó lại tươi như hoa, mồm tự nhủ "Ngu thì cho chết!"

* * *

Tối, xe hỏng không đi ăn khuya được, nó đành ở nhà trùm chăn tự kỷ. Chưa biết tự kỷ được đến đâu thì điện thoại đã báo tin nhắn

"Này, ban sáng dỗi à?"

Nhắc lại chuyện lúc sáng nó lại không nuốt trôi cái sự "tức tưởi", đã thế bà bơ mày luôn!

Hôm sau, cũng tầm cái giờ đấy, lại có tin nhắn

"Xin lỗi mà. Không chơi dỗi nhé!"

Lại tiếp tục bơ.

Lại hôm sau nữa, cũng tầm cái giờ đấy, cũng lại có tin nhắn

"To con lớn xác rồi mà sao dỗi dai thế?"

Bố ghét thì bố dỗi đấy, tiếp tục bơ có làm sao không?

* * *

Cảm thấy "chiến thuật" nhắn tin không được, anh chuyển sang chiến dịch "ăn dầm nằm dề" kiểu "đẹp trai không bằng chai mặt".

Sáng ngày hôm sau, 7h anh đã có mặt ở trước cổng nhà nó. Lấy điện thoại send đi một tin nhắn: "Xuống đi, đem cả mubahi theo nhé!"

Tin nhắn vừa gửi đi đã thấy nó lú đầu ra bancony, bĩu môi phủi mông đi vào.

À thế là không đi chứ gì? Không đi thì dùng cách khác, sao phải xoắn!

Anh xuống xe, bấm chuông cửa, và mẹ nó xuất hiện

Ơ là con à? Đi đâu đây?

Dạ con sang đón Lâm đi lấy xe! Bác vào gọi em í hộ con

Xời ơi sao mà tốt tính thế? Còn phiền con sang tận đây đón nó nữa. Lâmmmmmmmmm, Lâm đâu? Ra đi lấy xe về không thì bảo?

Dưới sức ép "quyền lực" của phụ huynh, nó đành vác gương mặt không mấy vui vẻ đi lấy xe cùng anh.

Lúc tính tiền sửa xe thì (lại một lần nữa) anh là người rút ví. Nó thấy thế thì hớn lắm, vừa ăn chặn được tiền bố đưa vừa sửa được xe không cần tốn của thì đứa nào mà chẳng hớn. Nhưng mà phần lương tâm cuối cùng còn sót lại của nó không cho phép nó đứng nhìn như thế.

- Này!

- Gì đấy? Anh tưởng em tuyệt ngôn tuyệt giao với anh luôn rồi chứ?

- Lại thích xoắn quẩy phải không? Thế thì thôi không nói nữa!

- Ế làm gì có? Lỡ miệng thế thôi! Em nói gì thì nói đi…

- Anh trả tiền sửa xe thật à?

- Thì hôm trước hứa rồi không lẽ hôm nay thất hứa?

- Cái này là do anh tình nguyện nhé, tôi không ép anh trả nhé!

Đến đấy thì phần lương tâm cuối cùng của nó đã dùng hết, cho nên là…thôi luôn! Tí tởn đem em Cub thân yêu về.

Tối hôm đấy anh lại nhắn tin, nhưng lần này thì nó không bơ nữa. Và những hôm sau cũng thế.

• * * *

Nửa tháng sau, trong một lần cả 2 đi café…

- Dạo này là em thấy anh la liếm em theo tần suất tăng dần đều nhé! Đừng bảo là thích em rồi nhaaaaaaa

- Ừ thì thích đấy, có ý kiến gì không?

- Không có ý kiến. Nhưng sao anh thích em làm gì? Cơ mà khuyên anh tốt nhất là đừng thích em, em không có thích lại anh đâu, lêulêu!

Mặt anh đơ 1 phút, sau đó lại lấy lại bình tĩnh

- Thế thì kệ em, thích là thích. Em có cấm thì cũng chả cấm được anh. Anh cứ thích em đấy thì sao?

Nó trừng mắt, giọng đầy mùi thuốc súng:

- Đã bảo là không được thích em nghe chưa? Anh mà thích em là em tuyệt giao với anh đấy!

- Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì? Đừng thích em, nghe chưa?

- Cho anh xin cái lí do…

- Lí do là…

- Là gì?

- Lí do là… em yêu anh, cho nên anh không được thích em, rõ chưa?

- Í, không chơi troll nhé, anh là anh dễ tin người lắm đấy, em đừng lừa tềnh!

- Em thề, em nói thật. Em lấy chai C2 ra thề…

- Sao không lấy tim ra mà thề lại lấy chai C2?

- Không nghe quảng cáo à? Chỉ một tình yêu chỉ một C2. Lời thề C2 của em có giá trị gấp trăm ngàn lần lời thề bằng tim nhé. Thế bây giờ túm lại là có yêu em không? Không yêu trả dép bố vềềềềềề!

- Em có ngon thì em đi về, trâu đi tìm cột chán chê rồi bây giờ bắt cột dí ngược lại trâu à? Không bao giờ có chuyện đó nhé!

- Giờ em cứ về đấy, có làm sao không?

- Biết thế hôm tông phải em cho em nằm viện liệt giường, anh chỉ việc chăm em cả đời thôi, không cần phải canh chừng em chạy đi chỗ khác. Anh yêu em!

 

Thường Đỗ




Qua Tang Online