Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Truyện ngắn

Những chàng trai của gió (Kỳ cuối)

Đăng lúc 10:08 ngày 06/05/2014

"Hiện giờ anh lại đang có tình cảm với một người con gái, nhưng không biết có nên thổ lộ hay không."


 

 "Hiện giờ anh lại đang có tình cảm với một người con gái, nhưng không biết có nên thổ lộ hay không."

Việt thở dài, hướng mặt về phía biển để gió biển giúp anh tỉnh táo hơn. Trong lòng anh nặng trĩu. Trò đùa tình yêu tạo ra để làm gì, giờ đây anh, Văn và Ân đang ở trong cuộc đùa giỡn của định mệnh. Anh sẽ ra sao nếu hai người ấy trở thành người yêu, Văn sẽ ra sao nếu biết anh đã có tình cảm thật sự với Ân. Còn Ân, cô sẽ ra sao nếu biết cả hai anh em họ đều đang có tình cảm với mình. Trò chơi này, ai sẽ kết thúc? Vì sự bắt đầu là do định mệnh khiến họ gặp nhau.

 
- Ngày trước em cứ nghĩ Tết ở đâu cũng giống nhau, giờ mới biết ở mỗi nơi đều có những tập quán riêng. Anh xem, đã 27 tết rồi mà người dân còn đi biển nhiều quá.
 
- Vì mưu sinh mà. Càng gần ngày Tết, họ càng phải lao động nhiều hơn để có cái Tết đầy đủ.
 
- Ơ, đã 4h rồi, mình về sớm được không anh?
 
- Em có việc gì à? Sao lại muốn về sớm.
 
- Em có hẹn với anh Văn, anh ấy bảo có chuyện muốn nói với em. Mà anh có biết là chuyện gì không? Anh ấy có nói cho anh biết không?
 
Nghe Ân nói, Việt bỗng cảm thấy hụt hẫng. Anh biết Văn sẽ nói gì với Ân, cũng biết ý định đang tồn tại trong đầu anh là không đúng, nhưng anh vẫn làm.
 
- Em có thể đừng đến gặp Văn được không?
 
- Ơ, tại sao lại thế?
 
Việt thầm trách bản thân mình, anh đang ích kỷ phá hoại hạnh phúc của chính em trai mình và điều ấy là không nên, không nên chút nào. Nhưng giờ đây trái tim anh đã rõ ràng hơn, anh biết được đáp án mà bấy lâu nay vẫn dằn vặt anh. Dù sao cũng đã muộn, dù sao Văn cũng đã thổ lộ lòng mình cho anh biết.
 
- À, không có gì. Em có thể cùng anh ngắm hoàng hôn rồi về được không? Hẹn gặp Văn muộn hơn một chút là được rồi.
 
- Vậy cũng được, nhưng anh đi với em được không?
 
- Đi đâu?
 
- Đến gặp anh Văn. Anh ấy hẹn ăn tối cùng em, nhưng có lẽ anh đi cùng cũng được.
 
- Không được. Anh chỉ đưa em đến đó thôi.
 
- Thiệt tình, hai anh em anh làm em hơi lo lắng, ai cũng nói nửa vời và chẳng rõ ràng.
 
- Anh xin lỗi, nhưng sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra với em đâu.
 
- Thật ra em đã biết chuyện của anh. Biết vì sao anh lại ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy em. Em cũng đã hiểu vì sao anh lại có những hành động lạ lùng như vậy.
 
- Làm sao em biết?
 
- Anh Văn đã kể cho em nghe. Ban đầu nghe xong sự việc, em rất sợ đối diện với anh, vì lo anh sẽ nhầm lẫn giữa em và người đã mất. Nhưng không đến mức tồi tệ như em nghĩ. - Ân nhìn Việt, mỉm cười.
 
- Anh cũng đã lo sợ như em, vì em quá giống cô ấy. Thậm chí ban đầu anh còn nghĩ em chính là cô ấy. Nhưng giờ thì không như thế nữa, em là em và cô ấy là người đã không còn trên đời này nữa.
 
Sóng biển xô nhau ào vào đá, gió biển lạnh buốt làm cô đọng vị mằn mặn của biển, xộc tận vào mũi cô và anh. Việt cảm thấy trong lòng đã bình yên hơn, nhưng anh cũng kịp nhận ra tình cảm của anh đối với cô gái đang ngồi bên cạnh đã lớn hơn.
 
Tiếng chuông điện thoại làm Việt chợt tỉnh, cuộc gọi đến là của Văn.
 
“Anh đang ở cùng Ân phải không?”
 
“Ừ.”
 
“Anh có biết tối nay em hẹn ăn tối cùng Ân không?”
 
“Anh biết, nhưng là mới biết.”
 
“Có phải... anh vẫn nhầm lẫn giữa hai người? Em đã nói cô ấy không phải là người anh yêu.”
 
Việt quay sang nhìn Ân, cô đang ngắm mặt trời lặn, mỉm cười mãn nguyện. Anh hít thật sâu rồi trả lời Văn.
 
“Anh xin lỗi, trước không phải, nhưng giờ anh thật sự đã có tình cảm...”
 
“Anh điên thật rồi, đừng ngộ nhận những gì đang tồn tại xung quanh anh!” Văn nói như hét trong điện thoại.
 
“Anh không ngộ nhận. Nhưng em yên tâm, anh sẽ đưa cô ấy về, anh sẽ không làm chuyện gì khiến em không vui. Anh hứa!”
 
 
 
 
Ân không dám hỏi Việt ai đã gọi cho anh, nhưng câu kết đã làm cô hiểu người được nói đến trong câu chuyện có thể là cô. Mà cũng có thể không phải cô. Ân không đủ tinh tế để phán đoán sự việc, dù có hay không liên quan đến cô thì mọi chuyện cứ để tự nhiên, như vậy sẽ tốt hơn.
 
- Về thôi!
 
- Vâng.
 
Bóng tối ôm lấy biển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt biển, những con sóng lấp lánh. Giống như tình cảm đang ngự trị trong lòng Việt, dù muốn giấu giếm thì cũng rất khó, thật sự rất khó khăn.
 
- Lạnh lắm đấy, nếu em không ngại thì có thể... có thể ôm anh. Anh không tính phí đâu.
 
- Hả? Được em ôm, anh mất phí thì có. Nhưng để cảm ơn anh vì đã cho em một ngày vui vẻ, em sẽ tặng anh “free hug”.
 
Ân cười giòn trong đêm tối, cô tin tưởng Việt. Vì dù sao một người con trai trưởng thành như anh sẽ biết phân biệt đúng sai, sẽ không làm những việc trái với lời đã hứa. Ân vòng tay ôm eo Việt. Đã lâu lắm rồi cô không dựa vào một ai đó, gồng mình lên để sống tự lập, để không rơi vào những vòng xoáy trái ngang của cuộc đời. Cô vẫn đang đợi một người yêu cô, đủ vững vàng để che chở, bảo vệ và đem đến cho cô sự hạnh phúc, ấm áp mà rất lâu rồi cô không nhận được.
 
- Anh chở em về phòng trọ luôn nhé!
 
- Sao vậy? Em có hẹn với Văn mà.
 
- Anh Văn nhắn tin nói có việc đột xuất, hẹn em lúc khác.
 
Việt hiểu nên anh không hỏi thêm gì nữa. Anh muốn mời Ân đi ăn tối cùng, nhưng trong tình huống này không nên như vậy. Chở Ân đến phòng trọ, anh dặn cô nhớ ăn tối và ngủ sớm rồi mới về nhà. Quả thật chuyến đi đã lấy sức của cả hai nên ai cũng mệt. Ân ậm ừ rồi lên phòng nằm lăn ra, không màng thay quần áo hay ăn tối.
 
Đêm khuya, cảm thấy đói bụng nên Ân tỉnh dậy pha mì gói ăn. Lấy điện thoại xem giờ, cô thấy tin nhắn đến từ Vũ. Đã mấy ngày cô không gặp cậu ấy. Nhà cậu ta ở Sài Gòn nên không có chuyện về quê ăn Tết.
 
“Đã mấy ngày không gặp chị, chị có nhớ em không? Còn em thì nhớ chị đến phát điên. Em không đủ can đảm để nói trực tiếp với chị nên đành nhắn tin. Thời gian qua, em rất vui khi gặp được chị, ở bên chị. Cũng bằng ấy thời gian, tình cảm trong em đối với chị lớn dần và nó lớn hơn cả tình chị em.”
 
Ân mở tin nhắn thứ hai, cô chợt thở dài.
 
“Em biết chị chỉ coi em là bạn, là một đứa em trai. Em cũng định không nói cho chị biết tình cảm của mình, nhưng em sợ nếu không nói ra, khi có một ai đó đến bên chị, em sẽ đánh mất cơ hội của mình.”
 
Tin nhắn thứ ba.
 
“Nói ra thế này sẽ thật rắc rối nếu mọi chuyện không như mong muốn. Nhưng trái tim em giờ đây cũng đủ hỗn loạn lắm rồi. Chỉ vì chị. Em luôn tự nhủ: Giá như có thể ở bên chị như bình thường, không cần chị đáp lại tình cảm. Nhưng yêu thương đâu đơn giản muốn như thế nào thì nó sẽ như thế.”
 
Tin nhắn thứ tư.
 
“Khi tình cảm chưa quá lớn, em muốn cho chị biết, để nếu chị cảm thấy không được, em sẽ cố gắng để nó không lớn thêm nữa. Cũng mong chị đừng vì thế mà tránh xa em.”
 
Tin nhắn cuối cùng.
 
“Em chỉ muốn chị biết: em thích chị, thật sự rất thích chị. Em chưa dám gọi đó là tình yêu, nhưng sẽ có một ngày, khi em trở thành một người có thể che chở, bảo vệ chị, em sẽ sẵn sàng nói với chị câu: Anh yêu em!”
 
Phải rất lâu sau khi đọc tin nhắn cuối cùng của Vũ, Ân mới lấy lại bình tĩnh và thở đều đặn. Sự ngọt ngào của chàng trai 20 tuổi khiến trái tim cô lỗi nhịp. Lời tỏ tình dễ thương, nếu cô giống với nhiều cô gái khác, có lẽ đã đồng ý mà không cần suy nghĩ gì hơn. Nhưng Ân khác họ, Ân không được quyền vô tư chấp nhận tất cả sự ngọt ngào đến với mình, bởi cuộc sống của cô cay đắng nhiều đến mức chút ngọt ngào bé nhỏ ấy không khiến cô thôi nghĩ, thôi nhìn về tương lai.
 
Ân đọc đi đọc lại những tin nhắn Vũ gửi, cô bật khóc vì vui mừng xen lẫn tủi hờn. Giá như cô còn bố mẹ, cô sẽ tự tin hơn để hồi đáp những tình cảm mọi người dành cho cô. Đêm lạnh, nhưng lòng cô gái nhỏ còn lạnh gấp nhiều lần đêm đen.
...
 
Việt gõ cửa phòng Văn, anh bước vào. Văn vừa tắm xong.
 
- Anh xin lỗi...
 
- Anh có lỗi gì sao? Hay anh thấy có lỗi vì đã có tình cảm với Ân?
 
- Anh thật ích kỷ khi nói với em tình cảm của anh đối với Ân. Nhưng nếu em...
 
- Anh đừng nói thế! - Văn cắt ngang lời Việt đang nói - Xét cho cùng, em và anh không thể vì một cô gái mà trở mặt nhau hay gây đau khổ cho nhau. Em yêu cô ấy, nhưng anh cần cô ấy hơn em. Dù anh hay em ở bên Ân thì ai cũng muốn cô ấy được hạnh phúc.
 
- Anh xin lỗi.
 
- Lúc đầu em rất giận anh, nghĩ rằng sẽ cho anh một trận vì đã có tình cảm với người con gái em yêu. Nhưng đó đâu phải lỗi của anh, hơn nữa còn phải xem tình cảm của Ân như thế nào. Em chỉ mong khi cô ấy đưa ra quyết định, dù là anh hay em thì mọi người đều ổn.
 
- Ừ, em mạnh mẽ hơn anh, thật sự anh cảm thấy mình thua xa em, Văn à.
 
- Được rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh đi ngủ đi. À, còn nữa, em muốn mời Ân đón giao thừa cùng anh em mình. Thế nên trước khi cô ấy nói ra tình cảm của mình, em muốn chúng ta hãy cứ im lặng.
 
- Ừ, anh sẽ làm thế.
 
- Mà hình như không chỉ hai anh em mình có tình cảm với Ân đâu.
 
- Sao cơ?
 
- Vũ - cậu nhóc làm thêm chỗ em, học cùng ngành với Ân, hình như cậu ấy...
 
- Phụ nữ thật đáng sợ!
 
Văn nhún vai, cả hai nhìn nhau cười. Lúc Việt đã đóng cửa phòng, Văn thở dài, nụ cười trên môi còn đông cứng không thể giãn ra. Rồi một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt vẫn đang cười. Giá như ai đó chỉ cho anh biết làm cách nào thể thoát khỏi cuộc tình trái ngang này, anh sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng không một ai hiểu được trái tim anh.
...
 
- 30 rồi, đêm nay em sẽ làm gì? - Văn đặt lên bàn ly nước mới pha chế, khẽ búng ngón tay trước mặt Ân.
 
- Ở phòng hoặc là sẽ đi cùng bạn bè ở dãy trọ kiếm chỗ nào đó để chơi cho đến giao thừa.
 
- Tẻ nhạt thế? Có muốn đón giao thừa cùng gia đình anh không?
 
- Thôi, gia đình anh em đâu có quen, hơn nữa như vậy cũng kỳ lắm.
 
- Sao lại không quen? Chỉ có anh và anh Việt thôi mà.
 
- Còn ba mẹ anh?
 
- Em không biết chuyện ba mẹ anh đã mất từ khi bọn anh vào Đại Học à? Hình như chưa ai nói với em.
 
Ân tròn mắt ngạc nhiên, xem ra anh em nhà họ biết về cô rất nhiều, nhưng cô lại không hề hiểu rõ họ. Thời gian qua cô cứ nghĩ gia đình họ thật giàu có, vậy nên chắc hẳn ba mẹ họ vẫn còn. Ân khẽ thở dài, tự cảm thấy mình suy nghĩ nông cạn.
 
Con người ta khi gặp những biến cố, khó khăn trong đời, sẽ luôn nghĩ rằng mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Nhìn người khác và luôn đánh giá họ hơn mình, để rồi tự ti vì những điều thiếu sót, đánh giá cao nỗi đau của mình, không quan tâm nỗi đau của người khác nữa.
 
- Đồng ý nhé!
 
- Tại sao các anh lại quan tâm em nhiều như vậy? Có phải... vì em giống với người đã mất?
 
Ân buột miệng nói ra suy nghĩ vừa hiện trong đầu. Nhưng đó cũng là câu hỏi cô luôn muốn hỏi anh em nhà họ. Văn gõ các ngón tay xuống bàn, nhìn Ân hồi lâu rồi cười.
 
- Lúc đầu là bận tâm, vì em giống người đã mất nên gây chú ý. Nhưng sự quan tâm sẽ không tồn tại nếu em là một cô gái không đáng để bận lòng. Em nên biết điểm mạnh của em khiến người khác phải quan tâm chính là tâm hồn mình. Anh không dám nói mình hiểu hết về em, nhưng một cô gái như em, ai cũng sẽ muốn quan tâm.
 
Ân im lặng, cô thấy hơi thẹn vì lời khen thẳng thừng của Văn. Chàng trai Thiên Yết này cứ khiến trái tim cô mềm yếu và muốn dựa giẫm. Đôi mắt hút hồn, đôi môi với nụ cười khiến người khác bị mê hoặc...
 
- Anh đã bao giờ yêu chưa? - Cô buột miệng hỏi.
 
- Nếu nói chưa thì là nói dối, ở tuổi như anh cũng đã trải qua vài mối tình. Nhìn anh hấp dẫn thế này cơ mà, phải không? - Văn nháy mắt, vẻ đùa cợt.
 
- Anh thiệt tình... 
 
Ân bỗng ngượng ngùng, cúi mặt tủm tỉm cười.
 
- Hiện giờ anh lại đang có tình cảm với một người con gái, nhưng không biết có nên thổ lộ hay không.
 
Văn nói bằng giọng nghiêm túc, vẻ mặt cũng không giống đang tiếp tục đùa cợt. Còn Ân, khi nghe Văn nói như vậy, cô chợt cảm thấy buồn. Thứ cảm giác này rất quen thuộc, giống như một thứ không phải của cô tồn tại bên cạnh cô, làm cô quên mất và hình thành thói quen. Giống như đôi giày, cái cây, căn nhà cô thích, nhưng không phải của cô. Đến một ngày người chủ thật sự của thứ ấy xuất hiện, cô mới thức tỉnh, nhận ra mình đã ảo tưởng hoặc quá trơ trẽn khi hy vọng thứ không thuộc về mình mãi ở bên cạnh mình. Ân khẽ hít thật sâu, ngẩng mặt lên nhìn Văn mỉm cười.
 
 
 
- Nếu anh thật sự có tình cảm với người ta thì cứ thổ lộ, biết đâu cô ấy cũng có tình cảm với anh.
 
- Em nghĩ là nên thổ lộ sao?
 
- Chuyện đó là tùy ở anh thôi, em đâu có quyền gì. - Ân cười gượng.
 
- Thật ra... người anh muốn thổ lộ chính là...
 
- Em xin lỗi, em có điện thoại. Anh đợi em chút nhé.
 
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang câu nói của Văn. Chưa bao giờ anh có cảm giác hồi hộp như lúc này, tưởng chừng tim có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Có lẽ vì những lần trước, anh là người nhận được lời thổ lộ chứ không phải người đi tỏ tình, nên giờ anh giống như đang ở độ tuổi tìm kiếm mối tình đầu.
 
- Em xin lỗi anh, giờ em phải đi ngay, Vũ gặp tai nạn xe rồi.
 
- Vũ gặp tai nạn xe? Ở đâu vậy? Anh đưa em đi.
 
- Ở trên đường Y, cậu ấy gọi điện bảo em phải đến đó ngay, có vẻ nghiêm trọng.
 
- Là Vũ gọi cho em à?
 
- Phải, giọng cậu ấy gấp gáp, em lo quá. Mình đi thôi anh.
 
Nói rồi Ân nắm tay Văn kéo đi. Còn Văn hơi nghi ngờ, anh cảm nhận được Vũ cũng có tình cảm với Ân, cậu nhóc này lại lắm trò nên không chừng lại đang nói dối. Nhưng dù sao cũng là nghi ngờ thôi, vẫn phải đến nơi xem sự tình thế nào.
 
...
Thứ gọi là tình yêu đôi khi khiến con người có những hành động không giống bình thường. Nó khiến một kẻ hay cười sẽ có lúc bật khóc, khiến người luôn rầu rĩ có lúc trở nên rạng ngời. Người cuối cùng đạt được hạnh phúc không phải là người nắm được tình yêu mà chính là người đã trải qua những thử thách mà tình yêu mang lại và học được cách mỉm cười cùng những giọt nước mắt.
 
...
Ân và Văn đến nơi. Ở điểm hẹn không hề có vụ tai nạn nào xảy ra, chỉ có một chàng trai đang ngồi gục mặt bên đường. Văn đã đoán đúng, vì nhiều ngày rồi Ân không chịu gặp Vũ, né tránh cậu khiến cậu phát điên. Vũ biết sẽ gặp được Ân bằng cách này nên cậu đã biến mình thành kẻ dối trá.
 
- Vũ, em sao vậy? Có bị thương ở đâu không?
 
Không biết sự có mặt của Văn, Vũ lao tới ôm lấy Ân, cậu ôm thật chặt như sợ Ân sẽ tan biến mất. Ân bàng hoàng, bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.
 
- Vũ, sao lại thế này?
 
- Tại sao chị không trả lời em? Tại sao chị im lặng rồi cũng không gặp em? Chị có biết chị làm vậy khiến em càng phát điên, em không kiểm soát được bản thân mình nữa. Em xin chị...
 
- Em thả chị ra đã, có chuyện gì từ từ nói, em làm chị đau đấy.
 
Vũ buông tay, chàng trai trẻ với cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào người đối diện. Ân bối rối, bước lùi ra phía sau hai bước, nhưng vì bước hụt nên cả người cô ngả về phía sau, Ân chỉ kịp a một tiếng nhẹ rồi nhắm mắt chịu đau. Vũ đưa tay về phía trước, nhưng không kịp nữa. Cả cơ thể của Ân chưa kịp chạm đất thì một thân thể ấm áp đã trở thành tấm đỡ vững chắc, hai tay nắm lấy vai cô.
 
 
 
 
- Em có sao không?
 
- Em không sao. - Ân trả lời Văn, nhưng giọng nói vẫn còn run.
 
- Ơ, sao anh cũng đến đây? - Vũ ngạc nhiên hỏi.
 
- Anh đến cùng Ân, nhưng em lại không thấy anh mà chỉ nhìn thấy mỗi một mình Ân.
 
Xong câu trả lời của Văn, cả ba im lặng, họ cũng không nhìn nhau mà chọn mặt đất là nơi ánh nhìn hướng đến. Vài giây sau, Văn ngẩng lên, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.
 
- Sao chúng ta lại đứng đây như ba kẻ ngốc thế này nhỉ? Trời sắp tối rồi, đêm nay là giao thừa mà, phải về nhà thôi.
 
- Anh về nhà trước đi, em và Vũ cần nói chuyện.
 
- Vậy... anh sẽ đợi em cùng về.
 
- Hai người... - Bằng ánh mắt tò mò xen lẫn ngạc nhiên, Vũ nhìn Ân và Văn.
 
- À, Ân sẽ đón giao thừa cùng anh và anh Việt, em đừng nghĩ vớ vẩn.
 
- Mình ra kia nói chuyện! - Ân kéo tay Vũ đi về phía ghế đá, Vũ đang suy nghĩ điều gì đó, bất giác bị kéo đi mà không kịp phản ứng.
...
 
- Em muốn chị phải thế nào đây?
 
- Em không muốn chị phải thế nào cả. Nhưng chị đừng im lặng.
 
- Em nghĩ chị có thể làm được gì? Chấp nhận tình cảm của em ư? Hay là từ chối? Chị chưa sẵn sàng để chấp nhận bất cứ tình cảm của ai. Và như em nói, đối với chị, em là em trai, một cậu em rất tốt với chị.
 
- Vì em ít tuổi hơn chị nên chị mới như vậy sao? - Vũ đứng lên, nói như hét. Ân cũng đứng lên theo.
 
- Dĩ nhiên không phải. Vì chị...
 
- Vì anh yêu cô ấy!
 
Văn bất ngờ xuất hiện, anh nắm lấy tay Ân thật chặt. Ân ngước lên nhìn anh, mắt cô bắt đầu nhòa đi. Rồi cô lại nhìn Vũ, cả người cậu đang run lên, cô muốn đến nắm lấy tay cậu an ủi, nhưng bàn tay cô lại bị giữ lại bởi một bàn tay khác. Ngay lúc này, Ân thật sự muốn biến mất, trốn tránh định mệnh đã vô tình đẩy cô vào tình thế khó xử. Cô gạt nước mắt, cúi mặt, nhẹ nhàng nói với Văn:
 
- Anh thả tay em ra được không?
 
Văn như kẻ ngủ mê tỉnh giấc, anh thả tay Ân, bối rối khi nhìn Ân khóc. Anh cũng không biết nên làm gì, nói gì với cô, chỉ còn biết đứng chết lặng.
 
- Hai người về nhà đi. Em cũng muốn về nghỉ ngơi, em sẽ tự đi về và đừng ai theo em cả.
Ân quay mặt bước đi, cả hai người con trai muốn chạy theo cô, nhưng rốt cuộc không ai trong hai người đủ can đảm để đuổi theo Ân khi cô đã nói vậy.
 
 
 
 
Bước chân của Ân nhanh đến mức chỉ vài giây sau, bóng cô đã khuất sau hàng cây bên đường. Trước mắt cô là một khối ánh sáng lấp lánh do hiệu ứng của nước mắt và đèn xe. Rất rất nhiều đốm sáng, thu hút đến mức cô chỉ muốn lao ra và bắt lấy chúng. Và, cô đã làm thế.
 
- Bạn bị điên à?
 
Cùng với câu chửi là một bàn tay nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh về phía sau. Đó là người bạn cùng lớp với Ân, dù không chơi thân, nhưng trong lúc không còn tỉnh táo, cô đã bấm số gọi cho bạn ấy như một lời cầu cứu.
 
Ân ôm lấy cô bạn mà khóc nức nở, sự mệt mỏi trong cô đã lớn đến mức đánh mất cả sự kiểm soát bản thân.
 
- Mình muốn rời khỏi nơi này, bạn giúp mình nhé!
 
- Đi đâu? Hôm nay là 30 tết, đã hơn 7 giờ tối rồi.
 
- Chở mình ra bến xe, cho mình mượn ít tiền. Đó là tất cả những gì mình muốn bạn giúp.
 
- Bạn bị điên rồi! Giờ này làm gì có xe đi đâu nữa.
 
- Có! Chắc chắn có. Xin bạn đấy!
 
Cô bạn im lặng một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý với sự điên rồ của Ân. Vì cô cũng biết, có những lúc, con người ta đã muốn đi thì không thể giữ, giữ lại chi bằng mua một sợi dây và trói người ấy thật chặt, nhưng làm thế cũng chưa chắc giữ được trái tim, tâm hồn của họ. Sẽ chỉ thêm đau đớn nếu cố gắng kìm hãm nhau trong cuộc đời.
 
...
Ân leo lên chiếc xe khách cuối cùng của đêm 30. Cũng không phải chỉ có mình cô, còn nhiều người khác đang ngồi trên xe, nóng lòng trở về nơi họ muốn. Còn Ân, cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ đơn giản là muốn lên xe để rời xa Sài Gòn. Ân tắt điện thoại.
 
Chuyến xe Ân đang đi là đến Đà Lạt. Cô nhìn ra ngoài qua lớp kính xe, ánh đèn cao áp trải dài hai bên đường nên cô có thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một khoảng tối, rất tối, đến mức cô không biết mình đang cần gì. Ân nhắm mắt, cô hít thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra. Có thể xem đây là cuộc trốn chạy, lên chuyến xe không phải xe bus với những trạm dừng hạnh phúc mà là đến một nơi bắt đầu hành trình tìm kiếm hạnh phúc.
 
Ai đó trên xe mở radio đang phát bài hát “Cây và gió”. Ân lắng nghe mà ngấm từng ca từ vào sâu trong tim. Cô bỗng cảm thấy mình như một cái cây, đứng một mình và luôn chào đón những cơn gió đi qua. Đối với cô, Việt, Văn và cả Vũ đều như những cơn gió. Đi qua đời cô, ở lại lúc họ muốn và sẽ rời đi khi không thể ở lại, còn cô thì không thể níu kéo.
 
Đến giờ phút này, khi khoảnh khắc giao thừa sắp đến, cô nhận ra trái tim mình đang khao khát điều mà hàng triệu người muốn, đó là có một mái ấm để trở về. Nếu cô không lên chuyến xe này, có lẽ giờ cô đang chuẩn bị đón giao thừa cùng với ai đó mà cô quen, cũng có thể là Văn và Việt, hoặc chỉ một mình. Nhưng cô cũng không hối hận vì đã lên xe, bởi cô nghĩ, cây ở một chỗ thì phải chờ gió, còn nếu cây không ở đó nữa, gió tự động sẽ phải tìm cây nếu gió thật sự yêu cây.
 
Cô ra đi và sẽ chờ những chàng trai của gió đến bên cô. Và ai sẽ ở lại, chàng trai ấy sẽ là định mệnh của cô.
 
Chiếc xe lăn đều bánh trong đêm, Ân mỉm cười để làm tan những nhọc nhằn một năm cũ.

 

Thường Đỗ




Qua Tang Online