Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Truyện ngắn

Hạnh phúc hết hạn rồi, em phải đi thôi...

Đăng lúc 09:10 ngày 11/07/2014

 Một sáng tinh mơ, em gặp anh giữa con phố còn đang ngái ngủ. Ánh mắt mình chạm nhau, thế là yêu...


 

Một sáng tinh mơ, em gặp anh giữa con phố còn đang ngái ngủ. Ánh mắt mình chạm nhau, thế là yêu...

Có lẽ nhiều người chẳng tin vào tiếng sét ái tình nhưng với em có lẽ đó là định mệnh. Định mệnh đưa anh đến bên em, định mệnh khiến em yêu, khiến em đau.
 
Mình cứ nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau rong ruổi khắp con phố, đi bên nhau lặng lẽ và bẽn lẽn như những kẻ mới yêu, để đến khi hoàng hôn nhuộm tím đất trời anh nhẹ nhàng buông tay em mà trở về bên người ấy. Bàn tay buông thõng, hẫng. Trái tim buông thõng, đau.
 
Những lúc như thế em chỉ cười, một nụ cười rất nhẹ. Cô ấy đang đợi anh, anh phải về mà, phải không? Còn em, em cũng chỉ như người hành khất lạc đường, lạc vào trái tim anh. Anh như một người tốt bụng cầm tay em chỉ lối, dắt em qua những rung động trái tim, dắt em qua bao yêu thương khờ dại.Mình đi cùng nhau một đoạn đường, hạnh phúc đắng cay mình đều nếm đủ nhưng con đường dẫu dài thì cũng có ngày đi tới đích hoặc rồi cũng có ngày em phải tự tìm lối ra, sao loay hoay để mãi đi lạc được. Cứ đi lạc như thế, em đau, anh đau cả người ấy cũng đau.
 
Trong cuộc đời có những cuộc gặp gỡ là định mệnh, là hạnh phúc nhưng cũng có những sự tương phùng sao mà đầy những xót xa. Mình đến với nhau khi bên anh đã có người tri kỉ, em chẳng trách người đã chia nửa trái tim, chỉ buồn lòng rằng tại sao mình gặp nhau quá muộn như thế. Có lẽ số phận đã sắp lối, chỉ cho ta chữ duyên gặp nhau mà không se cho ta chữ phận.
 
 
Thôi thì trời định, mình cũng chỉ đi với nhau được thế thôi. Rồi cũng tới lúc phải trả anh lại cho người ta mà, đắng ruột xót lòng mà biết làm sao được. Yêu lắm, nhớ lắm, thương lắm và cũng đau lắm anh biết không? Nhưng được anh yêu thương, chở che như vậy là quá đủ, em buông tay rồi anh về với người ta đi.
 
Người đến sau bao giờ cũng đau hơn người đến trước vì tất cả mọi thứ đều phải trong giới hạn. Nỗi nhớ mà cứ bị gò bó vào một khuôn mức nào đó thì còn gì đau hơn? Và có lẽ chấp nhận rời tay để buông thả nỗi đau là cách duy nhất cho cuộc tình chúng mình.
 
Câu nói mình dừng lại đi anh sao mà đắng nghét nơi cuống họng. Quá khó để nói lời chia tay phải không? Và càng khó hơn khi buông tay mà trái tim vẫn đập loạn nhịp vì người ấy. Đau. Khóc. Nhưng em biết phải làm gì hơn?
 
Vốn dĩ thứ hạnh phúc này cũng chỉ tạm bợ mà, hạnh phúc hết hạn rồi em phải ra đi thôi. Anh à, anh nhớ phải hạnh phúc nhé, hạnh phúc thay cả phần em.
 
Ước gì gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc
 
Và anh chưa thuộc về ai…
 

Thường Đỗ



Qua Tang Online