Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Cửa sổ tâm hồn

Mưa thu

Đăng lúc 16:30 ngày 31/08/2013

Hà Nội mùa này trời đã vào thu. Những cơn mưa thu nhè nhẹ bất chợt đến rồi đi mang theo hơi gió lành lạnh cố len lói tìm vào trong từng con góc phố nhỏ, con đường đi, len qua từng chiếc lá, hàng cây


 
Tháng tám mùa thu lá khơi vàng chưa nhỉ

Từ độ người đi em thương nhớ âm thầm!
 
Hà Nội mùa này trời đã vào thu. Những cơn mưa thu nhè nhẹ bất chợt đến rồi đi mang theo hơi gió lành lạnh cố len lói tìm vào trong từng con góc phố nhỏ, con đường đi, len qua từng chiếc lá, hàng cây. Mưa thu khẽ chạm vào hồn em gợi lên một cảm giác bâng khuâng, một nỗi nhớ da diết về kỉ niệm những chiều mưa Hà Nội.
 
Một cơn mưa rào nhẹ chợt giăng qua trời thu Hà Nội. Em vốn không thích mưa, em cũng không lãng mạn chút nào vậy cớ sao mưa làm em không ngủ được. Là mưa ở ngoài trời hay mưa ở trong lòng mà khiến em thao thức, bồn chồn, một nỗi nhớ da diết khôn nguôi. Không biết tự bao giờ mưa đã làm em nhớ đến anh. Chắc giờ này bên ấy nếu trời đang mưa có lẽ anh cũng sẽ không ngủ được. Anh xa em, anh xa Hà Nội, anh để mưa thu Hà Nội giăng kín lối em về.. Anh đi để lại trong em là những nỗi nhớ của cả mưa thu Hà Nội. Em trách anh, em giận anh. Cuộc sống có bao giờ là hoàn hảo, và con người có bao giờ hoàn hảo. Nhưng với em cuộc sống mới thực sự tốt đẹp là được xây đắp bởi một tình yêu được bắt đầu từ những gì không hoàn hảo nhất. Đó mới là tình yêu đẹp, là cuộc sống đẹp. Hạnh phúc thực sự là như thế! Vậy cớ chi ta phải tự tìm cho mình một bức tường ngăn cách bởi hai chữ ‘hoàn hảo ‘phải không anh? Nhưng anh là thế …. Em giận và trách anh vì điều đó.
 
Mội làn gió nhẹ khẽ chạm vào tóc em mang một cảm giác buồn tê tái, một cảm giác cô đơn hiu quạnh. Một chiếc lá rơi ngoài sân vắng cũng đủ cho em thấy xao xuyến trong lòng một nỗi nhớ da diết không nói thành lời. Những hạt mưa rơi bên hiên nhà phát ra âm thanh đều đặn kêu tí tách ,tí tách mang theo hơi thở của sự sống, nhịp đập của con tim. Bỗng có tiếng ầm ầm, rú lên. Đó là tiếng máy bay đang cất cánh. Nó như thôi thúc em muốn chạy ra ngoài sân hét thật to, thật to. Nhưng bây giờ là 2 giờ sáng nếu em làm vậy người ta sẽ bảo em bị khùng mất. Như vô thức em đã im lặng tắm mưa trong đêm. Bao nhiêu kí ức hiện về, một khát khao tình yêu nồng cháy, một nỗi nhớ đến quặn lòng. Tất cả như chỉ vừa mới bắt đầu từ ngày hôm qua. Em đã khóc, đã khóc như chưa bao giờ được khóc.
 
 
En nhớ, có lần anh nói “người ta bảo những người yêu nhau đi dưới mưa thì sẽ luôn được ở bên nhau, không bao giờ rời xa nhau. Và anh luôn muốn tin vào điều đó” Em luôn mong là điều đó sẽ thành hiện thực.Nhưng có lẽ đó chỉ là lời nói của những người thích mưa thôi anh nhỉ. Vậy thế nên mình mãi phải xa cách nhau. Bởi tình yêu của hai ta đã nhuốm màu mưa thu, màu của nỗi nhớ. Những kỉ niệm là những buổi hẹn hò dưới mưa. Lần cuối mình gặp nhau, em còn nhớ hôm ấy trời cũng mưa rất to. Buổi chiều chia tay hôm ấy mưa cũng vây kín lối em về.
 
Là mưa tình cờ hay mưa do Ông trời tạo lên ngăn cách mình phải xa nhau em cũng không biết nữa. Em chỉ biết rằng Hà Nội trong em là tình yêu, là nỗi nhớ. Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ mưa thu !
 
Những cơn mưa rồi cũng sẽ qua mang đi nỗi nhớ cất sâu vào từng ngăn kỉ niệm. Và nắng sẽ đến, em gửi một chút nắng ấm áp đến anh , một chút nắng đến ngôi nhà nhỏ H Bảo Linh.
 
Bình an anh nhé!
Sưu tầm từ Goctamhon.org



Qua Tang Online