Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Cửa sổ tâm hồn

Mẹ

Đăng lúc 16:29 ngày 05/06/2012

Mẹ đã thức trắng 1 tháng để chờ con. Và giờ thì mẹ không chờ được nữa. Mẹ xin con cho mẹ ngủ 1 lần


 

Từ thuở nhỏ số phận tôi đã gắng liền với chữ nghèo..cơm không đủ ăn, áo không đủ mặt...Cha tôi bệnh nặng..càng ngày càng yếu đi.. Mẹ tôi lo chạy khắp nơi vay tiền để lo tiền thuốc thang nhưng rồi cha cũng không qua khỏi, mà nợ thì lại càng nhiều.Khi cha mất mẹ sống một mình ở vậy nuôi tôi.Tôi rất yêu mẹ..Tuy sống cảnh nghèo khó nhưng chưa bao giờ mẹ để tôi đói dù chỉ một lần..ngày đêm mẹ làm việc cực nhọc để trả nợ và nuôi tôi ăn học..mẹ phải đi nhặt những bông sứ trắng để bán kiếm tiền cho tôi trong những bữa ăn..Vì gia đình khó khăn nên tiền 
học của tôi cũng giảm phần nào, thầy cô bạn bè đều yêu mến tôi...

Tôi còn nhớ năm tôi 7 tuổi vì mẹ bệnh nên không đi nhặt những bông sứ..mẹ nằm ở nhà mệt mỏi, tôi đi chơi về đói bụng lục lọi không thấy có thứ gì để ăn, tôi khóc la ôm sòm..mẹ thấy vậy liền dỗ dành tôi ""Nín đi con.. chờ mẹ chút mẹ đem cơm về cho con ăn nha.."" Nge vậy tôi mới nín khóc..Mẹ lật đật đi ra ngoài...đến tối mẹ về vẻ mặt mệt mỏi..đôi môi tím ngắt..Tôi thấy mẹ về trễ vội trách móc "" sao mẹ đi lâu thế, con đói quá"" mẹ nhìn tôi rồi vội đưa gói xôi được mẹ gói kĩ lưỡng..""mẹ xin lỗi hôm nay mẹ không nhặt được nhiều bông sứ nên chỉ mua được 
cho con gói xôi,con ăn đỡ đi mai mẹ mua cơm ngon cho con ăn được ko? tôi gật đầu lia lịa rồi ăn nhanh gói xôi vì đói quá..mẹ nhìn tôi cười bảo..""ăn từ từ thôi con""...tôi ăn một hồi rồi nhìn mẹ.."" Mẹ đã ăn gì chưa.."" Mẹ lại cười rồi sờ đầu tôi.."" Mẹ đã ăn no căng bụng rồi"" Nhưng tôi biết mẹ chỉ nói thế thôi chứ mẹ có ăn gì..

Năm tôi 15 tuổi cái tuổi dậy thì đó..tôi bắt đầu đòi hỏi này nọ ..thấy tụi con gái trong lớp có đồ gì đẹp tôi lại về nhà đèo mẹ phải mua cho 
được..tôi thấy nhỏ bạn có cái cặp thiệt đẹp..tôi về nhà và nói với mẹ"" mẹ ơi.. bạn con nó có cái cặp đẹp lắm.. mẹ mua cho con đi mẹ."" Mẹ sờ đầu tôi rồi bảo.."" gia đình mình không được giàu có như người ta mẹ làm sao có tiền mà mua cho con "" tôi giã vờ giận lẫy mẹ..thấy tôi giận mẹ vuốt ve bảo.."" được rồi mẹ sẽ mua cho con.."" hôm sau,khi tôi đi học về không thấy mẹ ở nhà có lẽ mẹ đi mua cặp cho tôi rồi,tôi nôn nóng mong chờ...chiều về tôi thấy dáng mẹ loáng thoáng trước sân tay cầm cái cặp tôi vội chạy ra mừng rỡ rồi ôm chầm lấy mẹ...Nhưng tôi không nghĩ đến ở đầu mẹ lại có tiền mua nó..

Đến khi tôi bước vào cái tuổi yêu, tuổi 18.. Tôi càng ngày càng trở nên xinh đẹp thì mẹ lại già đi... Mẹ hằng ngày bảo tôi "" con gái lớn rồi..nhớ giữ mình con nhé.."" Tôi nhăn mặt nói "" Mẹ cứ làm như con còn con nít vậy."" .Trong khi đó tôi đang yêu một người cùng lớp.. người tôi yêu tên Vinh.. Anh ta rất yêu thương tôi..chiều chuộng tôi đủ thứ..suốt ngày tôi cứ lêu lõng cùng Vinh đến khuya mới chịu về.. đêm nào mẹ cũng ngồi chờ tôi dưới ánh đèn cốc mờ mịt.. có một đêm gần 2 giờ tôi mới về tới nhà..Mẹ thấy tôi về trể liền la tôi.."" Con là con gái sao lại đi đến giờ này hả.."" Tôi tỏ vẻ khó chịu trả lời."" Con lớn rồi.. mẹ đừng lo.. mẹ cứ ngủ đi.."" Mẹ lại hỏi tôi"" Con đi với Ai đó? là cái người hôm trước" rước con đi học đúng ko?"" Tôi bình thản trả lời "" Anh ta là người con yêu..khuya rồi mẹ ngủ đi.."" Tôi vội chui lên giường ngủ..Mẹ nhìn tôi ánh mắt mệt mỏi,lo lắng...

Tôi càng lớn càng bị sa lầy vào cuộc sống..tôi ham vui..không thích ở mãi trong cái chồi này..Cứ cái cảnh đi sớm về khuya tái diễn..Mẹ cứ thế thức chờ tôi..tôi về rồi mẹ mới ngủ..nhưng tôi vẫn không quan tâm lo lắng.. tôi chỉ nghĩ đến Vinh.. lâu lâu thì quay sang nhìn mẹ và nghĩ rằng""sau này con lớn,con sẽ lo cho mẹ"" Vẫn công việc nhặt hoa sứ để lo cho tôi từng bữa ăn..nhưng từ khi qen Vinh tôi đc ăn nhìu món ngon..ít khi về nhà ăn cơm...nhiều lần mẹ bảo tôi "" sao con không ở nhà ăn cơm với mẹ..mẹ ăn một mình buồn lắm.."" Vì Vinh đang đợi tôi nên tôi trả lời nhanh rồi đi.."" Mẹ ăn đi.. con đi ăn với Vinh rồi lát về con mua đồ ăn ngon cho mẹ.."" rồi tôi vội vã bỏ đi.. để Mẹ một mình trong cái chồi này..Mẹ ăn mà nước mắt cứ rơi xuống làm mặn những hạt cơm..

Ngày nào mẹ cũng ngồi chờ tôi.. Một hôm Vinh nói với tôi "" Em có thể cho anh tất cả chứ, Anh sẽ lấy em,hãy đi với anh"" Vinh rủ tôi cùng bỏ trốn..anh ấy sẻ gửi tiền lo cho mẹ tôi và sẽ xin ba mẹ cưới tôi..Tôi nghe những lời đó cảm thấy rất vui..và rồi tôi đồng ý với anh, tôi viết một bức thư cho Mẹ rồi biến mất...Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, mẹ mỏi mòn chờ tôi về cứ ngồi chờ tôi dưới ánh đèn cốc mơ hồ và cái chồi đơn sơ...Trong những ngày đi cùng Vinh tôi rất vui vẻ..anh ấy lo lắng cho tôi..dẫn tôi đến những nơi tôi chưa từng đến..tôi quên đi người mẹ già nua đang ở nhà chờ đợi tôi mòn mỏi..được khoảng một tháng...Vinh muốn tôi thuộc về anh ấy..và rồi cái trinh trắng mà hằng ngày mẹ vẫn thường nói với tôi và giờ tôi đã trao cho Vinh..Khi đã có được tôi rồi Vinh lại càng lo lắng cho tôi.. tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc...nhiều lần tôi đã nghĩ đến mẹ..có lẽ mẹ đã được ăn ngon và khỏe mạnh vì Vinh nói đã gửi tiền cho mẹ tôi..Một ngày nọ Vinh nói với tôi... "" Anh xin lỗi em.. Cha mẹ anh không chấp nhận một người Nghèo...Mình chia tay nha em.."" Tôi bàng hoàng nhìn anh...Nước mắt đau đớn tôi chảy ra từ trong tim..""Anh nói vậy mà nghe được sao? bao lâu nay tôi đi theo anh.. mà giờ anh nói chia tay.Anh là đồ tồi.."" Trong lúc đó Vinh liền thay đổi thái độ.."" Ai bảo cô ngu..cô nghĩ tôi yêu cô hả..lúc đầu thấy cô khó để dụ dỗ nên tôi mới bày đủ trò để chiếm đc cái màng mõng đó thôi hahaha...vì lâu rồi tôi không đc ăn những món còn tem.."" Tôi đau đớn nhìn anh đầy căm phẫn..tôi hận anh xấu xương tủy..một thằng đàn ông tồi mà tôi đã đem lòng yêu thương..yêu anh tôi đã quên đi người mẹ đang già đi và chờ đợi tôi... Anh quay lưng đi.. rồi lại quay lại.."" Tôi 
quên nói với cô..số tiền tôi nói gửi mẹ cô đó..thật sự tôi ko có rãnh để gửi.. bù lại cô cũng ăn của tôi khá nhiều rồi..coi như có phần tiền mẹ cô trong đó..tôi cho cô tiền.. cô cho tôi cái màng mõng đó,nói ra cô cũng đâu có lỗ gì..mà cô nên về xem mẹ cô thế nào.. coi chừng bà ấy bị cô làm tức chết cũng nên..hahah"" Tôi phun nước bọt vào mặt anh "" Thằng khốn nạn..cút đi.."" Anh ta nhìn tôi nói.."" Tha cho cô..."" rồi bõ đi....

Tôi chợt nhớ mẹ tôi.. người mẹ già của tôi..Tôi vội trở về tìm mẹ...sau một tháng tôi đi.. bước về đây nó vẫn còn nguyên vẹn..tôi nhanh chân 
chạy vào nhà.. nhìn thấy mẹ tôi.. mái tóc bạc trắng nằm trên giường và đắp chăn...đôi môi tím nhạt..tôi chạy lại ôm mẹ mừng rỡ..."" Mẹ ơi..con về rồi..tỉnh dậy nhìn con đi..."" Nhưng sao mẹ không động đậy..sao mẹ cứ nằm im...tôi lây mẹ thật mạnh..tôi sờ mũi mẹ,tôi chợt giật mình.... hơi thở mẹ đâu rồi...tôi la to gào thét "" Mẹ ơi.. tỉnh dậy đi...con xin lỗi là con sai..xin lỗi mẹ..đừng rời bỏ con..."" Tôi khóc trong đau đớn,tuyệt vọng..trên tay mẹ cầm một tờ giấy...đó là một bức thư mà mẹ đã viết cho tôi...nét chữ lệch lạc.Run rẩy...đọc bức thư mà tim tôi cứ như nứt ra 
từng mãnh.... Con gái của mẹ!!! Mẹ rất nhớ con.sao con đi bỏ mẹ vậy? con gái à mẹ đã nấu cơm cho con rồi đây..nhưng chờ mãi không 
thấy con về..sao con chỉ để võn vẹn một lá thứ với dòng chữ "" con đi rồi..mẹ giữ gìn sức khỏe.con yêu mẹ?"" có vậy thôi mà con đi rồi..con biết không lúc con còn nhỏ mẹ đã cực khổ biết bao nhiêu để đi nhặt những bông hoa sứ về nuôi con từng bữa ăn ..nhưng mẹ không sợ cực..mẹ yêu con gái của mẹ..mẹ sẽ làm tất cả..con biết không cái cặp mẹ đã mua cho con là nhưng giọt máu của mẹ, mẹ không có đủ tiền 
để mua vì thế mẹ đã đi hiến máu.nhưng bác sĩ thấy mẹ thiếu máu nhiều quá nên không cho mẹ hiến máu nữa.. mẹ đã năn nĩ rất nhiều và cuối cùng ông ta cũng cho mẹ làm.. và số tiền đó mẹ đã mua cho con gái mẹ cái cặp mà con thích nhất..từ nhỏ con rất 
ngoan..con là tất cả của mẹ..Bây giờ con đã khôn lớn..Mẹ không thể chăm nôm con mãi được..Từ khi con đi mẹ đã chờ con...con không về là mẹ cũng không ăn uống gì..mẹ lo lắng cho con gái của mẹ..không biết con ra sao..con gái của mẹ có vui vẻ không..khi mẹ viết lá thư này là khi mẹ gần trút hơi thở cuối cùng..mẹ không thể chờ con được nữa.. mẹ xin lỗi vì không thể tiếp tục lo chon con..con gái của mẹ phải tự lo cho mình..mẹ đã thức trắng đêm suốt một tháng nay.. hôm nay mẹ xin con đc ngủ một lần..nhưng mẹ ngủ rồi mẹ sẽ không thức nữa..mẹ rất 
lo cho con gái cũa mẹ... con phải sống tốt... Mẹ yêu con.. con gái yêu cũa mẹ.. bữa cơm cuối cùng mẹ nấu cho con,con mau ăn đi nhé..! Tạm biệt con.. Đọc hết lá thư.. tôi lại càng đau đớn.. Bấy lâu nay tôi đã vứt đi lòng hiếu thảo của một đứa con...Nhìn 
những thức ăn trên bàn đã nguội...tôi ngậm ngùi cầm bát cơm ăn...ăn trong sự tuyệt vọng...hối hận...Bầu trời đã xế chiều... và những chiều thế này mẹ vẫn ngồi chờ tôi.. cái dáng lôm khôm của mẹ vẫn in đậm trong trí nhớ tôi...Nếu một lần được nhìn thấy mẹ tươi cười...thì tôi đã mãn nguyện...tôi muốn ôm mẹ và một lần được nói "" Con yêu mẹ""..Nhưng tôi sẽ không bao giờ có được..đó là cái giá cho những sai lầm của tôi..bài học cho những đứa con bất hiếu như tôi....Khoảng thời gian sau này tôi sẽ mãi sống trong hối hận...

Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,

đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?




Qua Tang Online