Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Nghệ thuật sống

Nếu bạn không thực hiện ước mơ...

Đăng lúc 11:22 ngày 17/08/2013

Nếu bạn không thực hiện ước mơ thì đó sẽ là sự dằn vặt mãi ngự trị trong tim bạn


 
Tâm trạng của một người khi phải thực hiện một cái nguyện vọng mà nó chưa bao giờ là nguyện vọng của họ, chưa bao giờ là điều mà họ đam mê, chưa bao giờ là điều mà họ mong muốn, nó sẽ như thế nào?! Nó thật sự không dễ chịu chút nào cả…
 
Mỗi một mùa tuyển sinh đại học đến là tôi có rất nhiều cảm xúc, vì tôi luôn có một sự day dứt, luyến tiếc chưa thực hiện được, có lẻ đây là điều thất bại lớn nhất của tôi tính cho đến thời điểm hiện tại, đó là tôi trốn chạy khỏi ước mơ của mình.
 
 
Tôi nghe mẹ tôi kể rằng khi làm thôi nôi cho tôi (điều đặc biệt trong ngày thôi nôi là người lớn thường bày nhiều món đồ ra cho đứa trẻ bóc lấy một món, tôi nhớ mẹ bảo rằng là để đoán xem sau này lớn lên đứa trẻ sẽ làm nghề gì thông qua món đồ đứa trẻ vừa bóc được), hồi đó tôi bóc được cây kéo, mẹ bảo lớn tôi sẽ là thợ may. Và có lẻ ước mơ của tôi nó bắt đầu từ đó. Khi lớn lên chút nữa tôi bắt đầu thích mấy cây bút chì, tôi nguệch ngoạc vẽ đủ thứ, tôi vẽ bất cứ điều gì tôi nghĩ, những bức vẽ của tôi luôn được mẹ giữ như báu vật, và hễ cứ ai đến nhà chơi là mẹ lại mang ra khoe tác phẩm của con gái mẹ. Khi vào cấp một, tôi được học môn Mỹ thuật thì từ đó tôi được sống trong một khoảng trời tự do sáng tạo, Mỹ thuật thành môn yêu thích nhất trong tất cả các môn, tôi chăm chút cho môn học này vô cùng, bài vẽ nào tôi cũng dành rất nhiều thời gian, tôi còn ghê gớm là thử dùng những chất liệu khác, khi mà các bạn bè tôi chỉ dùng màu chì, màu sáp, thì tôi dùng màu nước, thậm chí là lá cây cho bài vẽ của mình độc đáo, có một không hai, để bạn bè phải hâm mộ nữa cơ chứ. Những ngày tháng đó có lẻ là hạnh phúc nhất vì tôi tha hồ vẽ vời, tha hồ sáng tạo, môn học duy nhất không gây áp lực đối với tôi, không giống như môn toán, cứ đến giờ toán là tôi chỉ muốn chết. Và không biết từ khi nào tôi chẳng thể xa được những cây bút chì. Khi lên cấp hai, tôi nhớ tôi còn lén bố mẹ mua sơn về để vẽ trang trí cho căn phòng của mình, nhưng thật may là bố mẹ chẳng mắng mà ngược lại bố tôi rất thích cái căn phòng được tôi trang trí. Và nhắc đến điều này thì nó lại làm tôi day dứt, vì bố là người rất mong tôi có thể học hỏi để cái năng khiếu này của tôi ngày càng phát triển, cho đến giờ lâu lâu bố vẫn đùa và bảo tôi rằng khi nào mới thành nhà thiết kế đây. Rồi khi tôi lên cấp ba, tôi bắt đầu thấy mình dần yêu thích vẽ vời quần áo, với câu chuyện mẹ kể ngày thôi nôi tôi bóc trúng cây kéo, tôi càng vui sướng và mong muốn được trở thành một nhà thiết kế, tôi thấy đó chính xác là con đường của mình. Tôi vẽ cả trăm bộ sưu tập ở nhà, tôi tự nghĩ ra chủ đề rồi tôi vẽ theo những cảm hứng trong đầu mình, tự ngồi biến tấu những màu sắc, mỗi một mẫu hoàn thành tôi hạnh phúc nhìn chúng như sắp được cho ra đời một bộ sưu tập thật vậy.
 
Nghĩ về những điểu này tôi thật vui và hạnh phúc…nhưng luôn kèm theo những thứ cay cay trong khóe mắt mình. Vì cho đến giờ tôi vẫn chưa làm được gì cho niềm đam mê đó. Tôi thi trượt Đại học Kiến trúc hai lần, nơi tôi đặt nguyện vọng để thực hiện ước mơ. Năm đầu thi rớt tôi vẫn muốn thử sức lại, nhưng đến năm thứ hai tôi có một ám ảnh lớn với sự thất bại, và một hướng rẽ là tôi đậu vào một trường đại học khác, hoàn toàn không dính dáng gì đến mỹ thuật và sáng tạo, từ đó tôi rời xa những cây bút chì, ước mơ lúc đó biến thành những giấc mơ qua. Nhưng có lẻ đam mê thiết kế chưa rời xa tôi, mà chính tôi đang trốn chạy nó, nên cho đến giờ tôi đã là sinh viên năm cuối, nhưng tôi vẫn luôn đau đáu về ước mơ của mình. Cứ có bất kỳ một hội thao nào về các trường liên quan đến thiết kế mà tôi tìm được trên internet là tôi tham gia ngay. Tôi còn nhớ trong một lần tham gia một hội thao ở một trường chuyên đào tạo thiết kế, tôi được đưa đến phòng may của trường, nơi mà những tác phẩm từ trong trí óc của bạn sẽ được biến thành hiện thật. Giây phút đó, tôi muốn bật khóc, vì tôi quá sung sướng và hạnh phúc. Ở nơi đó, nơi mà tôi chỉ dám tưởng tượng, nơi tôi chỉ dám nghĩ, chỉ là giấc mơ trong đầu mình, tôi rất ao ước được một lần ngồi vào cái máy khâu, tôi được một lần chạm vào những cuộn vải thật đẹp, những cuộn chỉ thật nhiều màu sắc, tôi được cắt, may, được cho ra đời những bộ cánh lộng lẫy nhất.
 
Trở về với hiện thực, tôi dù đã cố gắng thật nhiều để làm tốt cái hiện tại, vì tôi muốn bố mẹ yên tâm. Nhưng trong suốt năm năm tôi sống ở thành phố rộn ràng này, trái tim tôi chưa một lần bằng lòng với những điều tôi đang làm, cứ mỗi một mùa tuyển sinh đại học là mọi cảm xúc lại ùa về, tôi nhớ nhung đến những lúc được cầm bút chì vẽ những giấc mơ của mình, tôi nhớ đến một đứa con gái  đầy nhiệt huyết chẳng sợ gì, chưa biết đến khó khăn chỉ nghĩ mình đạp lên mọi chông gai để thực hiện được ước mơ. Nhưng giờ có lẻ tôi đã có chút hiểu “đời”, tôi bắt đầu biết sợ những cái khó, những cái không dễ để thực hiện. Khi sắp ra trường đến nơi, dường như trái tim tôi nó bắt đầu không chịu nghe lời nữa, tôi cảm thấy dường như tôi không muốn cố gắng nữa và tôi không có một sức lực nào để tiếp tục học cho xong, có được tấm bằng đại học hiện tại. Tôi bắt đầu cảm thấy bế tắc, tôi mệt mỏi với những quyển sách dày cộm mà hàng ngày mình phải nhồi nhét vào đầu, tôi muốn bỏ cuộc nhưng tôi biết tôi không thể làm vậy, tôi cần có trách nhiệm với chính mình và với gia đình mình nữa. Có lẻ đây là tâm trạng chung cho những sinh viên “học không đúng trường, ngồi không đúng lớp” như tôi. Tôi biết bố tôi vẫn mong tôi có thể vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình để thực hiện được đam mê của tôi, chưa bao giờ tâm trạng tôi hoang mang như thế này. Tôi phải luôn chiến đấu với chính mình, nhắc nhở mình không được bỏ cuộc với cái ngả rẽ mà mình đã quyết định đi, mình phải có trách nhiệm với chính những gì mình đã chọn, nhưng đam mê trong người tôi lại khiến tôi thấy cái thế giới hiện tại ngột ngạt, bức bách. Đấy chính là kết quả của việc bạn không sống đúng với chính mình chăng?! Tôi đã nhìn thấy nhiều người bạn của mình vì không học được ngôi trường mong muốn mà đã bỏ dỡ hết mọi thứ, thậm chí là buông xuôi hết về quê bán tạp hóa nữa cơ. Nhiều lúc tôi nghĩ kỳ thi đại học đúng là bước ngoặc lớn lao trong đời thật, vì cũng qua cái kỳ thi đó mà giờ tôi đang sắp sửa ra trường trở thành một cử nhân Luật mà không phải là một nhà thiết kế như tôi mong muốn. Tôi thật sự mong những lớp sóng sau tôi có thể xô về đúng bến bờ mà các bạn ấy ước mơ và khao khát, vì nói thật tình khi bạn sống không đúng với ước mơ của mình, trái tim bạn sẽ buồn lắm đấy, một sự day dứt, bức rức cứ dằng lại ở nơi đáy tim của bạn, nó sẽ ngày càng nhói lên khi sự chịu đựng của bạn vơi dần, nó nhắc nhở bạn phải đi về đúng con đường, đúng sự đam mê, ước mơ của chính bạn. Còn những bạn cũng đang như tôi, đang nép mình sống trong những ngày luôn thổn thức một đam mê mãnh liệt trong tim mình, tôi thật sự rất muốn biết các bạn đang chiến đấu với nó như thế nào. Thật sự, chúng ta vẫn phải chiến đấu, khi đã là sinh viên chúng ta không còn là những đứa trẻ lúc thì thích bóng bay, lúc thì muốn kẹo bông gòn, chán ăn kẹo bạc hà rồi thì chuyển sang mứt dâu, chúng ta phải chịu trách nhiệm với những quyết định của chính mình. Phải làm tốt cái hiện tại và tất nhiên sẽ không gạt bỏ đam mê, phải thực hiện cho bằng được đam mê ngay khi có thể, có thể là hai năm, năm năm hay chục năm nữa, chỉ cần vẫn còn có thể xắn tay áo lên mà thực hiện thì tôi tin hành trình thực hiện đam mê sẽ không bao giờ là trễ.
 
Còn tôi, tôi vẫn sẽ vẽ, điều tôi yêu thích nhất trên đời này, tôi đam mê sáng tạo, và tôi nhất định vẫn sẽ làm. Hy vọng một ngày không xa tôi có thể nói với mọi người rằng tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, tôi cũng mong là mình có thể trải qua cái kinh nghiệm để có thể  nói câu này thuyết phục hơn, một câu nói góp thêm động lực cho tôi hiện giờ mà những người thành công trên thế giới thường hay nói, đó là “Ước mơ của bạn nhất định sẽ thành hiện thực”.

 

Sưu tầm




Qua Tang Online