Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Nghệ thuật sống

Xin lỗi, mình bận...

Đăng lúc 22:07 ngày 16/08/2013

Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen trả lời ngắn gọn như vậy mỗi khi bạn bè rủ đi chơi, đi học chung, hoặc nhờ làm một việc gì đó

 


 
Từ khi lên đại học, một số thói quen cũng thay đổi. Thời khóa biểu học tập dễ thở hơn, cuộc sống rộng mở hơn, tôi có nhiều thời gian để thực hiện các kế hoạch, mục tiêu đa dạng. Nhưng nói rằng các mối quan hệ mở rộng thì chưa chắc, vì tôi hời hợt hay vì mọi người đều có cuộc sống riêng, tôi không rõ, chỉ biết rằng, dần dà, bạn bè thưa thớt dần, và tôi cũng cảm thấy chẳng còn sợi dây liên hệ nào nữa. Khi môi trường sống và hoàn cảnh thay đổi, ta cũng phải cố gắng hòa nhập để thích nghi, nhưng chỉ được một thời gian, lại tự xây nên một rào cản cho chính mình…
 
Tính tôi khép kín, chỉ thật sự vui vẻ khi trò chuyện, chia sẻ với những người bạn thân lâu năm và hợp ý mình…
 
Thời cấp 3, tôi dành ra vài giờ đồng hồ chỉ để nhắn tin với nhỏ bạn thân, mỗi tin nhắn thường rất dài, và đầy tâm trạng, khi thì vui vẻ háo hứng, lúc lại hy vọng mong chờ, khi thì buồn một cách lãng mạn… Tôi cũng sẵn sàng dành ra vài giờ để lượn phố không mục đích, ngồi ở quán cóc vỉa hè để quan sát xe cộ chạy qua lại, hay đi học thử một buổi tại trung tâm luyện thi mà nhỏ Kẹo đã "quảng cáo": "Học một lần rồi thích ngay đấy!"
 
 
Thời học sinh của tôi trôi qua như thế. Nhẹ nhàng, yên bình và thấm đẫm cảm xúc. Khi lên đại học, tôi cùng những đứa bạn thân đều có mục tiêu, kế hoạch riêng, nên thi thoảng quên đi sự tồn tại của nhau. Lên mạng thì chỉ chia sẻ vài dòng ngắn gọn.
"Mày dạo này sao rồi? Tao thì sáng đi học, chiều về nhà dọn dẹp, tối online. Thấy cũng không đến nỗi bận rộn mà chẳng hiểu sao chẳng có thời gian đi chơi mày ạ…"
 
"Tao cũng vậy. Bận làm thêm. Thôi, out nha, ngày mai thi giữa kì rồi"
 
Những người trẻ chúng tôi có vài người bạn mới, vài mối quan hệ thực và ảo, dần dà xa cách nhau dần, lâu lâu chỉ nhắn tin vài câu ngắn gọn nhưng rồi im bặt, vì tin nhắn chỉ đi một chiều. Lúc tôi nhắn tin thì nhỏ bạn đang bận, lúc nó nhắn tin thì tôi đang mải mê lướt web để tra cứu gì đó…
 
Nhỏ bạn thời cấp 3 gọi điện. Nó rủ tôi cùng vài đứa chung lớp đi sinh nhật. Tôi bảo: "Xin lỗi, mình bận rồi. Bữa khác nhé!". Mà thực ra tôi cũng chẳng bận gì cả, chẳng qua thời điểm nó hẹn trùng giờ với lịch đi chơi cùng "ai đó" của tôi, mà nếu tôi thay đổi thì kéo theo vài thứ khác liên quan nữa, vì có lúc tôi bận đi mua đồ cùng mẹ, đi bảo trì xe, đi chuyển tiền trong ngân hàng, đi thi lấy bằng lái…
 
Vô vàn việc linh tinh khác để rồi lâu lâu bạn cũ nhắn tin, gọi điện, tôi đều không hồi đáp. Khi online, tôi treo nick ở đó để dọn phòng, ủi đồ, tưới cây, để rồi khi quay lại máy thì thấy một đống nick hỏi thăm, và tôi không trả lời, nên sau một thời gian kiên nhẫn chờ đợi, họ cũng out…
 
Một người bạn khác rủ tôi sang nhà chơi vì nhỏ sắp đi du học. Tôi nói: "Mình đang bận. Tuần sau gặp, hứa luôn. Tháng sau bồ mới đi mà, lo gì!". Nhỏ tặc lưỡi rồi cười: "Ok bồ. Nhớ nhé!". Tuần sau, nhỏ gọi điện lại hỏi: "Sao, thế sáng hôm nay có thăm tui không?", tôi giật mình: "Chết! Hôm nay nhà mình có tiệc thôi nôi, chắc chiều dọn dẹp xong mình đi được đó, chiều hen!", nhỏ bảo: "Chiều nay mình bận đi mua vài thứ lặt vặt rồi, hẹn cậu khi khác vậy", tôi cười tươi: "OK, mình hứa trong vòng vài ngày nữa mình gặp, mình hứa đấy!".
 
Và rồi nhỏ đã đi du học, và rồi lời hứa của tôi vẫn chưa thực hiện, chỉ vì lý do: "Mình bận!". Một lý do vô chừng, mà chính tôi cũng biết, tôi không hề bận, chỉ là do cách sắp xếp thời gian không hợp lý, chỉ là tôi hời hợt với mọi thứ xung quanh, chỉ là vì tôi tiếc vài giờ đồng hồ đi chơi, chỉ là vì tôi còn bận lướt web… Vâng, rất nhiều lý do bận khác nhau để rồi tôi bị kéo ra xa, để rồi các mối quan hệ nhạt dần, để rồi khi tôi thét lên: "Sao bỗng cô đơn thế này" thì tôi nhận ra rằng, chính mình tự chọn cách sống như thế, chứ có ai ép buộc đâu…
 
Lãnh được tháng lương đầu tiên nhờ đi làm phục vụ cho quán cà phê, tôi gọi điện rủ nhỏ bạn thân đi ăn, đầu dây bên kia nói giọng thản nhiên: "Mình bận, phải phụ giúp mẹ trông coi cửa hàng, không đến được". Tôi có chút nghi hoặc vì tôi cũng đã từng "bận", nên đáp: "Mình sẽ qua nhà cậu!", "Không được! Gia đình mình có một số chuyện, cậu đến thì không hay chút nào". Tôi ỉu xìu: "Ừ"
 
Chắc là nhỏ bận thật…
 
Những lúc buồn, tôi online, nhìn một lượt. Thấy ai cũng xa lạ, thấy ai cũng đang "bận", không rảnh để nghe mình mở lòng…
Nhắn tin cho 10 đứa bạn, chỉ có đúng 3 đứa trả lời lại: "Sao hôm nay rảnh nhắn tin cho mình thế, hi, ngủ ngon nha, khi khác rảnh mình nói chuyện sau", "Xin lỗi cậu, dạo này mình bận quá nên không có thời gian hỏi thăm cậu, thế nào, khỏe không?", "Nãy mình bận học nên giờ mới trả lời tin nhắn, xin lỗi cậu nha!"
 
Ừ, thì ai cũng bận cả…
 
Sưu tầm

 




Qua Tang Online