Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Nghệ thuật sống

2 điều hối tiếc nên khắc cốt ghi tâm trong cuộc đời này

Đăng lúc 11:32 ngày 17/08/2013

Tôi từng đọc ở đâu đó rằng, có 2 điều bạn nên khắc cốt ghi tâm trong cuộc đời này: Một là đừng bao giờ làm bất cứ điều gì khiến bạn phải hối tiếc. Hai là đừng bao giờ hối tiếc vì đã không làm điều gì.


 
Hôm nay tôi nhận ra thêm một lý do khiến tôi thích sống ở thành phố này. Đó là ở đây có xe máy. Tôi thích chạy xe máy, cảm giác rất tự do tự tại. Muốn đi đâu thì đi, tùy mình lựa chọn. Không phải chờ đợi ở một bến xe/trạm tàu đông đúc. Không phải vội vã nhìn đồng hồ và bước vào một cái hộp với những người xa lạ bên trong, nhìn nhau vô cảm hay thậm chí chẳng thèm nhìn nhau. 
 
Chạy xe máy rất thích. Thích nhất vì có gió mát. Tôi có thể cảm nhận làn gió lướt qua từng sợi lông tơ nhỏ xíu trên tay, mặt, cổ. Tôi có thể xòe tay, sát bên hông xe, đón gió lướt qua khẽ tay, mát mượt như lụa. Tôi có thể ngẩng mặt nhìn trời thật xanh, thật cao, điểm xuyến bởi lớp lớp tán cây lốm đốm nắng. 
 
Và khi chạy xe tôi có thể nghĩ. Nghĩ được vô số thứ. Như thể ý nghĩ bị gói trong một chiếc dù lượn, không chạy xe, dù xẹp lép. Nhưng khi xe khởi động, rồ ga, có gió... thế là dù bay véo véo trên không. Ý nghĩ bung ra, căng phồng, bay bổng. Chẳng biết những người khác có giống tôi không nhỉ? Nếu có và nếu những chiếc dù ý nghĩ là thật... chắc chắn sẽ tạo ra cảnh tượng kì thú. Mỗi chúng ta sẽ như trẻ nhỏ, chân trần, cắm đầu chạy thật nhanh, tay giựt giựt con nhiều to tướng sặc sỡ sau lưng và hồ hởi vì diều no gió... 
 
 
2. 
Cuộc đời, chẳng phải là một bản nhạc có thể chọn chế độ "Repeat 1 song". Sẽ thật tuyệt nếu trong một đêm tối yên tĩnh, bạn bật bài hát yêu thích và chỉ play đi play lại mỗi bài đấy... chẳng vì một lí do đặc biệt nào. Cũng như sẽ thật tuyệt, nếu có thể đứng lại cùng người bạn yêu quý ở một bến sông nào đó, mãi mãi. Tha thiết đến mức muốn hóa thành cành cây ngọn cỏ, một trăm năm, một ngàn năm.
 
Nhưng chẳng bến sông nào trên trời đất này có thể đứng lại mãi mãi. Vì vạn vật có tuần hoàn của nó. Cây cỏ úa tàn rồi sinh sôi. Sỏi đá hao mòn và cuốn bay theo gió. Cả dòng sông kia, hiện tại cũng đang chảy trôi không ngừng nghỉ. 
 
Hai người ngày hôm nay đứng lại cùng nhau, tha thiết đến mức muốn hóa thành cành cây ngọn cỏ. Thì ngày mai những hơi ấm trong lòng bàn tay đan xen kia vẫn sẽ nhạt nhòa như cơn gió phản chiếu đáy sông. 
 
Chỉ có ý nghĩ còn sót lại. Ý nghĩ về một ngày xưa cũ chúng ta đã từng đứng cạnh nhau.
 
3. 
Yêu một người. Dễ hay khó? 
 
Được yêu bởi một người. Dễ hay khó? 
 
Không thể yêu một người yêu mình. Dễ hay khó? 
 
Vấn đề không phải dễ hay khó... mà là không thể trả lời được. Mà khi không thể trả lời được một điều gì đó hay một cái gì đó không trõ ràng... ta sẽ đau đáu về nó không thôi. Không hẳn là buồn đau, không hẳn là hạnh phúc. Chỉ là không biết gọi là gì, nhưng lại có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được. 
 
Tôi nghĩ, tình yêu, nó giống hệt chiếc lông vũ rơi ở đoạn cuối phim Forest Gum. Một chiếc lông vũ đẹp hoàn hảo. Lơ lửng giữa không trung. Không hẳn là bay lên. Không hẳn đang đáp xuống. Chỉ là chập choạng, đung đưa, lúc rất nhanh, khi rất chậm... khiến ta không thể nào nhìn rõ, không thể nào dự đoán, càng không thể nào rời mắt khỏi. Khi nhận ra, đã bị cuốn lấy từ lúc nào. Không thoát ra được. 
 
Hoặc dã, đã bước đi, như hai người đã không còn đứng cạnh nhau ở bến sông ấy. Thì trong một đêm yên tĩnh, khi một bản nhạc được repeat... hay trong một ngày rong ruổi, chiếc dù lượn được căng phòng no gió ... nhánh lông vũ ấy lại bất ngờ lơ lửng trên không. 
 
4. 
Trong một lúc, khi nhánh lông vũ của tôi xuất hiện. Tôi thấy mình trả lời: "Không thể yêu một người yêu mình... là điều hối tiếc nhất.". 
 
Hối tiếc thứ nhất là đã không yêu người đó. 
 
Hối tiếc thứ hai là đã vẫn không yêu người đó đủ nhiều để gọi là tình yêu.
 
Bây giờ, sông đã chảy trôi, đá đã không còn, cây cỏ đã đổi khác.
 
Tôi đứng lại bên bến sông ấy... còn gì?
 
Sưu tầm



Qua Tang Online