Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Cửa sổ tâm hồn

Mùa sim đã qua

Đăng lúc 15:51 ngày 26/08/2013

Khi cái nắng đang ở độ oi ả, cơn gió Lào rát bỏng thổi cả hàng cây bên đường cúi rạp xuống, ấy là lúc đồi sim phía sau nhà ngoại đang vào mùa.


 
Bạn ở thành phố đã từng há hốc mồm khi trông thấy những trái sim tím biếc. Thứ quả mà ở thành phố, bạn chưa nhìn thấy bao giờ.
 
Quả sim mọng nước, cho vào miệng nghe ngọt lịm, vị ngọt chẳng thể lẫn vào đâu trong vô vàn thứ quả trái cây ta đã nếm. Cả tuổi ấu thơ êm đềm quay về trong nhung nhớ với vị sim tan êm nơi đầu lưỡi.
 
Sau nhà ngoại là những đồi núi trùng điệp. Ngoại thường dọa chị em chúng tôi trên ấy có ông “beo” vì sợ chúng tôi mải mê theo bạn hái sim sẽ bị lạc. Mặc nỗi sợ hãi, chúng tôi dắt nhau lên đồi, cầm chiếc nón của ngoại để đựng thứ quả ưa thích này.
 
Cả bọn cứ nhảy từ đám cây này qua đám khác, sim nhiều tưởng như hái miết mà không xuể. Lại còn tranh nhau, thi xem ai hái nhiều hơn. Tôi thường tha thẩn để hái cả những bông hoa sim tím rồi bó từng chùm trông đẹp mắt. Hoa sim tím hồng, từng cánh tỏa đều, không có mùi hương đặc biệt nhưng sắc hoa cứ tươi mãi ngay cả khi rời cây đã lâu.
 
 
Cậu em vừa hái vừa ăn, đến khi cười đùa, nhe ra hàm răng lẫn lưỡi tím lịm, cả bọn nhìn thấy lại cười khanh khách vang vọng cả đồi. Đám con trai còn tranh thủ bẫy chim, những chú chim chào mào, chim khướu say mồi, bị tóm gọn trong những chiếc lồng bé xíu.
 
 Mùa sim về ngay khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu thế nên chúng tôi thoải mái la cà trên sườn đồi suốt buổi mà không lo chuyện bài vở.
 
Cứ độ chiều về, hoàng hôn thả những tia nắng cuối cùng vắt vẻo trên sườn núi, anh họ dắt bò về chuồng, cái lục lạc đeo tòng teng trước cổ chú bò vang lên từng khúc như bản nhạc nghe vui tai đến lạ. Tôi cắp chiếc nón đầy sim lên nách rồi lẽo đẽo theo đám bạn dung dăng dung dẻ về nhà.
 
Ngoại lúc nào cũng chực sẵn ở cổng với cây roi trên tay và khuôn mặt lo lắng. Người đằng hắng: “Bây ăn sim no cơm luôn hả, răng chừ mới về”.
 
Ngoại chỉ cầm roi dọa chứ chưa bao giờ  đánh ai. Ngoại hiền nên mấy đứa cháu đều biết, chúng chạy đến ôm lấy chân ngoại rồi thủ thỉ bao điều. Nào là sim mùa này nhiều lắm ngoại ơi, ngọt ơi là ngọt, nào là con gặp cái cây gì có gai là lạ, cây đó tên gì vậy ngoại. Vậy là ngoại quên sạch mới cách đó ít phút đang giận chúng nó lôi đình.
 
Ngoại bảo, đồi sim đó mấy đứa trẻ nhà nghèo đen đúa đi hái từ sáng đến tối để bán mua tập vở. Lúc nào muốn ăn, ngoại mua lại của chúng nó cho, chứ đừng lặn lội vô đó, giành mất phần tụi nó mà tội. Anh tôi cười hiền, ngoại lo xa, chứ cả đồi sim như thế,  bọn con hái cả mùa cũng không hết.
 
Bây giờ, khi tháng tám đã sang, hè đỏng đảnh vừa hết tiếc nuối trong mắt học trò, mùa sim cũng vừa qua.
 
Trẻ con bây giờ cũng chẳng biết vị trái sim thế nào. Có quá nhiều thức ăn đồ uống ngon ngọt, vị ngọt lẫn chát của sim chẳng còn ngon lành, hấp dẫn. Ngoại lại bần thần, trái cây bây giờ quả gì cũng hóa chất, cứ nằm giữa thiên nhiên như sim có khi lại tốt. Vậy mà đồi sim tím biếc cả đồi, chẳng còn ai buồn hái, trái rơi rụng dưới gốc đến tội tình.
 
Ở những nơi khác, sim còn có tác dụng kinh tế như để ngâm rượu, làm mật, làm thuốc chứ ở quê tôi, sim chỉ đơn giản là thứ quả quê mùa của đám trẻ con nhà nghèo.
 
Có mệ già ngồi bán ở góc chợ, ngỡ rằng sim vẫn còn là thứ quả ngon nhất trần đời với lũ trẻ như ngày nào, song, từ sáng đến trưa chẳng ai hỏi mua. Mệ nhớ ngày xưa, sim bán được đong trong hộp sữa ông thọ đã dùng hết, mỗi đong như thế chỉ vài trăm bạc, mấy đứa ăn đến tím môi, tím lưỡi vẫn thèm.
 
Tôi nhận ra rằng, mùa sim nay đã qua, qua trong ký ức tiếc nuối vời vợi của người ở lại và cả những người chưa từng hay biết đến nó.
 
Sưu tầm



Qua Tang Online